Võ tôn thiếu niên – Diệp Lăng Thiên!
Cái tên Diệp Lăng Thiên không chỉ ở tỉnh Xuyên, mà còn bắt đầu được đồn rộng ra ngoài tỉnh, truyền đến giới võ thuật của Hoa Hạ. Từ đó, giới võ thuật của Hoa Hạ lại thêm một võ công chí tôn mà ai cũng biết đến.
ờ Xuyên Nam, trong căn biệt thự trên nước của Lâm Thiên Nam, Diệp Thiên đang ngồi tựa vào sofa, khẽ nhâm nhi trà Long Tỉnh, ở bên cạnh có rất nhiều cô giúp việc trẻ đẹp chốc chốc lại liếc nhìn anh, má hơi ừng
hồng, tim đập loạn nhịp.
Bọn họ làm việc trong nhà Lâm Thiên Nam lâu như vậy rồi, nào đã từng nhìn thấy Lâm Thiên Nam hết mực kính cẩn, nơm nớp lo sợ như một con cún khi đứng trước mặt một người trè tuổi?
Không chỉ như vậy, ngoài Lâm Thiên Nam ra, rất nhiều các ông trùm của Xuyên Nam cũng có mặt, cả những ông trùm thành phố lớn như Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình của Xuyên Bắc cũng lần lượt tụ họp, mười mấy con người đứng trong phòng khách của biệt thự, giống như các đại thần thời xưa đang thượng triều vậy, thật là hoành tráng.
Mà cả phòng người duy nhất ngồi chỉ có cậu thiếu niên Diệp Thiên vô cùng anh tuấn.
“Diệp tiên sinh, những người đứng đầu Xuyên Nam chúng tôi đã đến cả rồi, mời cậu căn dặn!”.
Lâm Thiên Nam khẽ cúi đầu, đằng sau, một các ông trùm ở Xuyên Nam đã từng nghe lệnh của hắn cũng cúi đầu theo, chờ Diệp Thiên đưa ra chỉ đạo, lời của Diệp Thiên chính là lời vàng ý ngọc, không ai dám không phục tùng.
“Được, nếu đã đến cả rồi, thì hãy nghe cho rõ đây!”.
“Lần này gọi các anh đến đây, là muốn bàn với các anh một vụ làm ăn lợi nhuận cao mà các anh không thể nào tưởng tượng nổi!”.
Diệp Thiên nói xong, liền giơ một ngón tay lên trước đám đông.
“Chỉ cần các vị ở Xuyên Nam Xuyên Bắc bằng lòng hợp tác, tôi có thể bảo đảm, mỗi năm lãi ròng các anh thu được có thể đạt tới con số này, hơn nữa là tính toán cẩn thận đấy!”
Mọi người kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau. _______________
Từ Uyên Đình hỏi đầu tiên: “Diệp tiên sinh, ý cậu là, có thể giúp chúng tôi mỗi năm kiếm một triệu?”.
Những tên trùm khác mặc dù không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng có chung một câu hỏi.
Bọn họ có ai không phải là con nhà giàu có, lãi một tháng đã đến vài triệu, lợi nhuận một năm một triệu này đối với bọn họ chẳng có chút sức hấp dẫn nào.
“Không phải một triệu, mà là một tỷ!”.
Diệp Thiên lắc đầu, bình thản đáp.
“Cái gì?”.
Trong chớp mắt, bất luận là các ông trùm Xuyên Nam hay Xuyên Bắc đều lần lượt biến sắc, ai ai cũng mắt chữ A mồm chữ 0, đến cả Ngô Quảng Phú thân cận với Diệp Thiên nhất cũng kinh ngạc.
Anh ta biết Diệp Thiên định muốn
có một động thái lớn, xây dựng một đế quốc thương mại vươn ra thế giới, nhưng anh ta không ngờ rằng Diệp Thiên lại tự tin đến mức này, còn bảo đảm mỗi người ngồi đây mỗi năm kiếm được một tỷ.
Nêu như không phải Diệp Thiên trước nay luôn nói là làm, thì anh ta còn tưởng Diệp Thiên bị điên rồi.
“Diệp tiên sinh, cậu… muốn nói hợp tác gì vậy, sao lãi cao thế?”.
Lâm Thiên Nam toát mồ hôi, giọng run run.
Những người ngồi đó tuy là không thiếu tiền, nhưng tính tổng thu nhập của bọn họ cộng lại, một năm cũng chỉ được trên dưới một, hai trăm triệu, thê mà Diệp Thiên lại nói có thể một năm kiếm một tỷ, còn là lãi ròng, chuyện này là sao chứ? E rằng chỉ có top 10 cường quốc trên thế giới mới có vốn và bản lĩnh này?
“Các anh thấy lời tôi nói là hão huyền à?”.
Diệp Thiên lãnh đạm đảo mắt nhìn một lượt.
“Diệp Lăng Thiên tôi đã nói là làm, nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã hứa với các anh thì nhất định sẽ để các anh đạt được!”.
Cậu nói tiếp, trong lời nói của cậu còn có vài phần đanh thép: “Đương nhiên, tôi sẽ không ép buộc ai, bằng lòng hợp tác thì ở lại, không thì lập tức rời khỏi đây!”.
Nói xong, cậu nhắm mắt lại, cứ thê tựa vào sofa chờ mọi người ra quyết định.
Phòng khách nhất thời rơi vào im lặng, không khí như vậy kéo dài mười mấy phút, cuối cùng cũng có người lên tiếng.
“Tất cả xin nghe theo sự chỉ đạo của Diệp tiên sinh!”.
Trong phút chốc, như đồng thanh.
cả phòng khách