nóng với anh ấy. Nhưng anh ấy không đế
bụng hiểm khích lúc trước, chưa bao giờ so
đo, vẫn đồng ý đến đây xem tôi biểu diễn,
cho tôi sức mạnh và lòng tin. Tôi chỉ muốn
nói rằng, cảm ơn anh!”.
“Đây là bài hát mối mà tôi tự viết, chưa
từng đăng trên bất cử nền tảng nào. Bài
hát này là tôi viết cho anh ấy, hi vọng bất
kể anh ấy đang ở nơi nào trên thế giới, anh
ấy đều có thể mang theo “lời gửi gắm” của
tôi”.
“Ca khúc “Lời gửi gắm” dành tặng mọi
người, hi vọng mọi người sẽ thích!”.
Có Giai Lệ nói xong, năng tay lên, âm
nhạc êm tai vang lên, giọng hát dịu dàng
vững chắc của cô cũng cất lên theo.
“Khi em còn niên thiếu thơ ngày, anh
bước đi đằng trước, em đuổi theo đằng
sau”.
“Khi em lớn lên tưởng rằng mình đã
trưởng thành, anh bảo vệ cho em, em lại
ngu muội không hay”.
“Khi em bừng tinh khỏi giác mộng, anh
lại không còn ở bên, em mang nỗi nhở mong trong lòng, viết nên một trang lời gửi
gắm.”
Từng câu từng chữ của Cố Giai Lệ kết
hợp với giai điệu trấm bống du dương,
vang vọng quanh hội trường. Mỗi một đoạn
cô hát giống như kế lại câu chuyện giữa cô
và Diệp Thiên, có lúc niên thiếu ngây thơ,
có lúc ngạo mạn đơn thuản, có sự bừng
tỉnh sau này. Không ít doanh nhân giàu có
đều nhớ về tuổi trẻ của mình, cũng có
không it người rơi nước mắt.
Bài hát “Lời gửi gắm” của Có Giai Lệ
gắn như cảm hóa tất că mọi người ở đây.
Diệp Thiên nhấp ngụm rượu, nở nụ cười
nhàn nhạt. Cuối cùng, cô bé từ nhỏ đã đi
theo sau cậu cũng đã lớn, có thể tự mình
nắm bắt sân khấu rồi.
Tiêu Chí Lâm ở dưới sân khẩu đẩy vẻ
tức giận, khóe mắt giật điên cuồng. Mỗi
câu hát của Có Giai Lệ cất lên, cậu ta chỉ
muốn băm vầm Diệp Thiên ra làm nghìn
mành. Sự đó kị đã lắp đấy lống ngực cậu
ta.
“Diệp Thiên, tối nay tôi sẽ khiến cậu
chết không có đất chôn!”. Cậu ta liếc nhìn Diệp Thiên, ngập tràn
sát ý. Cậu ta không cho phép người phụ nữ
mà mình chọn nghĩ về người đàn ông khác.
Có Giai Lệ hát xong, mọi người đều
chim trong tình cảm mà giọng hát của cô
muốn truyền đạt, như say như mê. Có nhìn
Diệp Thiên mim cười ngọt ngào, giống như
hỏi Diệp Thiên mình biểu diễn thế nào.
Diệp Thiên mim cười giớ ngón cái, lúc
đó cô mối hài lòng, chuẩn bị cảm ơn đi
xuống sân khấu.
Đúng lúc đó, Tiêu Chí Lâm lại đột nhiên
bước lên sản khẩu. Hội trường trở nên tối
đen, chỉ có hai ngọn đèn chiếu xuống, chia
ra chiếu sáng Tiêu Chí Lâm và Có Giai Lệ.
Có Giai Lệ nhíu mày, còn chưa lên tiếng,
Tiêu Chí Lâm đã quỳ một chân xuống, hộp
quà trong tay cậu ta bật mở, để lộ một sợi
dây chuyển đính kim cương vô cùng sáng
chói.
“Giai Lệ, đây là câu nói mà anh muốn
nói với em nhất từ khi quen biết em đến
nay!”.
Trong giọng nói cùa Tiêu Chí Lâm chan
chứa cảm xúc, ngữ điệu dịu dàng: “Anh thích em, thậm chí đã yêu em từ lâu rồi.
Anh muốn nhân cơ hội tối nay tỏ tình với
em!”.
“Anh không nói được những lời quá
ngọt ngào lãng mạn, anh chỉ muốn nói, xin
em cho anh một cơ hội, để sau này anh có
thể bối bạn bên cạnh em, bào vệ em, làm
kị sĩ ngự kiếm của em!.
“Tối nay, em là công chúa của anh, sau
này, em sẽ là nữ hoàng của anh!”.
Lúc này, khách mời ở hội trường đều
phần ứng lại, sau đó tiếng võ tay vang lên
như sấm dậy, như muốn cuốn phẳng cả hội
trường.
Nhin Cố Giai Lệ sững người tại chỗ,
không biết nên làm thế nào, Tiêu Tường âm thẩm cảm khái.
Cuối cùng anh trai của cô ta cũng đã ra tay!