Diệp Thiên đứng lên, giọng nói bình thản.
“Mình tên là Diệp Thiên, đến từ nông thôn!”.
Nói xong câu này, cậu lại ngồi xuống, cho dù là cô chủ nhiệm hay là các bạn cùng lớp, đều hơi sững sờ.
Tuy màn giới thiệu rất đơn giản, nhưng Diệp Thiên giới thiệu thế này đúng là không gì có thể ngắn gọn hơn.
Chỉ là nói tên của mình ra, rồi nói nhà ở nông thôn, thậm chí đến nhà ở đâu, đến từ thành phố nào cũng không nhắc đến, đúng là kiểu giới thiệu qua loa cho có.
Trước đó vì có vụ giữa Diệp Thiên và Cố Giai Lệ, nên mọi người trong lớp đều tò mò về Diệp Thiên, nhưng bây giờ nghe cậu giới thiệu xong ai nấy đều có cảm giác khác đi.
Kiểu người tự cho là thanh cao này ở trong lớp sẽ không bao giờ hòa đồng, sẽ chỉ gây phản cảm, hơn nữa Diệp Thiên nói nhà ở nông thôn, điều này càng khiến không ít người thầm khinh bỉ.
Những học sinh đến học ở Tam Trung Lư Thành tuy không phải đều là giàu có hết, nhưng đa phần đều là nhà có điều kiện, những người đến từ nông thôn như Diệp Thiên khó tránh khỏi bị người ta coi thường.
Những bạn nữ ban đầu bị thu hút bởi ngoại hình của Diệp Thiên thì lúc này đã hoàn toàn không còn suy nghĩ tiếp cận tới cậu, thời buổi này đẹp trai thì có tác dụng gì? Đến cuối cùng người ta dựa vào gia thế, gia cảnh, năng lực, và cả nguồn tài nguyên và các mối quan hệ để đánh giá một người, còn những người đẹp trai cùng lắm chỉ làm trai bao cho mấy mà trung niên giàu có thôi.
Âu Hạo Thần ngồi ở góc bên phải dãy bàn đầu tiên, cặp lông mày đang cau lại cũng đã hơi giãn ra.
“Đến từ nông thôn? Hừ, tôi còn tưởng cậu có gia thế như thế nào, thì ra chỉ là đồ nhà quê mà thôi!”.
Động tác thân mật mà Cố Giai Lệ dành cho Diệp Thiên trước đó đã khiến cậu ta coi Diệp Thiên như tình địch lớn, nhưng lúc này, cậu ta lại không còn hứng thú với Diệp Thiên nữa.
Cậu ta cho rằng có thể Diệp Thiên chỉ là người ở cùng trước đây với Cố Giai Lệ, hoặc có thể là cùng quê, quen nhau từ trước, gần như kiểu thanh mai trúc mã.
Nhưng cậu ta tin rằng với sức lôi cuốn và khả năng mạnh mẽ của bản thân, nhất định sẽ khiến Cố Giai Lệ hiểu ra sự khác biệt gữa Diệp Thiên và cậu ta, khiến cô hiểu người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất là như thế nào, nhân tài kiệt xuất là như thế nào.
Loại nhà quê từ nông thôn đến như Diệp Thiên, cậu ta căn bản không coi ra gì, đến tư cách làm đối thủ của cậu ta cũng không có.
Lúc tan học, Cố Giai Lệ chủ động đến bên cạnh Diệp Thiên, cô nhìn Bành Lượng một cái, Bành Lượng hiểu ra liền nhường chỗ cho cô, rồi chạy đến chỗ khác buôn chuyện, cuối cùng phía góc của dãy bàn cuối chỉ còn lại Diệp Thiên và Cố Giai Lệ.
“Anh Diệp Thiên, chuyện mẹ em…”.
Trong mắt của Cố Giai Lệ khó che đậy nỗi buồn thương, nước mắt như trực trào ra.
“Em đừng khóc, chuyện của mẹ em thì dạo gần đây anh mới biết!”.
Diệp Thiên nói với giọng tiếc nuối, trong lòng vô cùng áy náy.
Năm đó cậu bị Diệp Vân Long phế võ công, đá ra khỏi nhà họ Diệp, ném cậu vào trong núi sâu, cậu dựa vào ý chí ngoan cường và sức chịu đựng hơn người, cuối cùng mới có thể sống sót được và đi ra khỏi khu rừng núi, nhưng cũng vì sức cùng lực kiệt, cậu đã ngất đi.
Là mẹ của Cố Giai Lệ là Tiêu Hà đã phát hiện ra cậu, đưa cậu về nhà chăm sóc như con, cậu mới từ từ khỏe lại, cũng chính vì lúc đó nên cậu và Cố Giai Lệ đã quen nhau.
Khi đó cậu mới chỉ 10 tuổi, Cố Giai Lệ 9 tuổi, Diệp Thiên như thể con trai của Tiêu Hà vậy, sống cùng họ nửa năm, mối quan hệ giữa Diệp Thiên và Cố Giai Lệ cũng từ đó trở nên thân thiết, hai đứa bé vô tư, gần như không có chuyện gì mà không nói với nhau.
Nhưng trong lòng Diệp Thiên có mục tiêu kiên định của bản thân, cậu phải tìm được cách tu luyện lại võ công, cho nên dứt áo ra đi rời khỏi bọn họ, đồng thời hứa nhất định sẽ quay lại.
Khi Diệp Thiên rời đi, đã biết được Tiêu Hà mang bệnh nặng, cậu vốn định khi nào công thành danh toại sẽ trở về đưa Tiêu Hà đi chữa trị, nhưng cuối cùng vẫn đến muộn một bước, chờ khi cậu trở về nơi ở của hai mẹ con Cố Giai Lệ, thì phát hiện Tiêu Hà đã mất được hơn hai năm rồi.
Cậu thất thần rất lâu, sau đó đi hỏi thăm nhiều nơi mới biết được Cố Giai Lệ đã đến Lư Thành học cấp ba, và cậu đã tìm đến đây.
Cố Giai Lệ là người thân duy nhất của Tiêu Hà, cho dù cậu nghèo khổ cả đời, không còn gì cả, cũng nhất định phải khiến Cố Giai Lệ có được cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, không phải chịu những rắc rối trong cuộc sống.
“Con bé này, tuy mẹ em đã không còn nữa, nhưng em vẫn còn có anh, anh Diệp Thiên sẽ mãi là người thân của em, sau này anh sẽ ở bên cạnh em, cho dù có phong ba bão táp thế nào anh cũng đều sẽ che chắn cho em!”.
Giọng nói của Diệp Thiên trầm lại, lập nên lời thề, Cố Giai Lệ nghe thấy liền gật đầu với niềm an ủi.