Mỗi lần gặp bọn họ, Tiêu Trường Hà đều có thể thấy điểm sáng trên người bọn họ, lí tưởng hào hùng mạnh mẽ, giở tay nhấc chân đều mang theo cảm giác áp bách của người đứng trên cao, vượt trội trong số những người cùng thế hệ. Nhưng trên người Diệp Thiên, ông ta chỉ nhìn thấy một mảnh đất bằng phẳng lặng, không hề có gợn sóng nào.
Diệp Thiên giống như những thư sinh học thức tự cho mình thanh cao thời xưa, nhưng năng lực thực sự lại không có bao nhiêu. Ông ta vừa nhìn đã nhận định Diệp Thiên không có bản lĩnh gì hơn người.
Hơn nữa, dù Diệp Thiên thật sự có năng lực hơn người, nhưng cũng chỉ là một thằng nhóc vô danh được Tiêu Hà cứu về, không cha không mẹ, không có thế lực.
Nếu muốn đứng vững chân ở thế giới này, không có ai bảo vệ nâng đỡ thì cho dù thật sự có năng lực cực cao cũng không thể nào thuận buồm xuôi gió.
Năm xưa, ông ta võ nghệ đầy mình cũng nhờ có bố vợ tiến cử mới vào được quân đội, cuối cùng lên được chức thống soái. Lạc Tư Đồ cũng dựa vào tài sản kếch xù của nhà họ Lạc, cho cậu ta một tỷ thử sức, nhờ đó mới dần có biệt danh “thánh cổ phiếu nhỏ”.
Ngay cả Tô Mộ Nhu, viên ngọc của nhà họ Tiêu bọn họ, cũng nhờ năm xưa bố cô ta ở rể nhà họ Tiêu, có nhà họ Tiêu giúp sức, giao nửa số sản nghiệp của nhà họ Tiêu cho cô ta quản lý, vì vậy mới có biệt hiệu nữ hoàng thương nghiệp của tỉnh Vân.
Một người có tài năng đương nhiên rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là phải có người chống lưng nâng đỡ, tạo dựng sân chơi, cho cơ hội để thể hiện tài năng. Nếu không có sân chơi, chỉ có mỗi trái tim hoài bão thì cũng uổng phí.
Lúc này, trong mắt ông ta, Diệp Thiên chỉ là một viên ngọc thạch chưa được mài giũa, khó mà vào được những nơi cao cấp.
“Thành tựu sao?”.
Mắt Diệp Thiên lóe sáng, chỉ mỉm cười.
Đối với cậu mà nói, bất kể là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên hay Diệp tiên sinh tỉnh Xuyên, hay người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ đều chẳng là thành tựu gì đáng nói. Cậu không hề cảm thấy có gì đáng để tuyên dương, cho nên không trả lời.
Thấy phản ứng của cậu, Tiêu Trường Hà lại cho rằng cậu đang mặc nhận, giọng nói lại nghiêm túc hơn.
“Diệp Thiên, nếu Tiểu Hà đã xem cậu như con ruột, theo lý mà nói, cậu cũng nên gọi tôi một tiếng ông ngoại”.
“Tôi từng là quân nhân, xưa nay nói thẳng nói thật. Bây giờ Giai Lệ là ngôi sao mới của Hoa Hạ ai ai cũng biết, tương lai sẽ là diva của giới ca hát, sau lưng còn có Tập đoàn Lăng Thiên nâng đỡ, tiền đồ vô hạn!”.
“Còn cậu, bây giờ vẫn chỉ là một kẻ vô danh, thậm chí nhắc tới tên cậu cũng không mấy ai biết!”.
“Điều này tuy tàn nhẫn, nhưng lại là sự thật!”.
“Giai Lệ thích cậu, chuyện này không thể phủ nhận. Nhưng với sức ảnh hưởng và độ nổi tiếng của nó bây giờ, trên cả nước không biết có bao nhiêu người theo đuổi, người nào không có gia cảnh đáng kinh ngạc, quyền thế cao tận trời?”.
“Nói thật cho cậu biết, ba ngày trước, nhà họ Lạc ở tỉnh Vân đã ngỏ lời xin cưới với tôi. Lạc Tư Đồ của nhà họ Lạc chung tình với Giai Lệ, hơn nữa nhà họ Lạc tiền tài quyền thế to lớn, làm thông gia với họ có trăm nghìn cái lợi cho nhà họ Tiêu. Tuy tôi vẫn chưa đồng ý, nhưng cũng chuẩn bị trả lời nhà họ Lạc sau tiệc mừng thọ”.
“Tôi mặc kệ cậu có tình cảm gì với Giai Lệ, nhưng nếu cậu cứ ở bên cạnh nó mãi sẽ cản trở nó, làm nó bỏ lỡ cơ hội bước lên một sân chơi mới. Vậy nên tôi hi vọng cậu rời khỏi nó, cậu nên hiểu cho!”.
Tiêu Trường Hà đẩy tờ chi phiếu đến trước mặt Diệp Thiên.
“Cậu có thể cầm lấy tờ chi phiếu này, nếu không đủ, tôi sẽ cho cậu thêm gấp mười lần, chỉ cần cậu hứa mãi mãi không gặp Giai Lệ nữa”.
“Đương nhiên cậu cũng có thể lựa chọn vào làm việc ở doanh nghiệp dưới trướng nhà họ Tiêu, chỉ cần cậu có thể thể hiện giá trị không gì sánh được của cậu trong ba năm, tôi có thể bảo Mộ Nhu đề bạt cậu lên thẳng chức CEO. Đến lúc đó, dù Giai Lệ có muốn phát triển với cậu thế nào, tôi cũng sẽ không can thiệp”.
Vị cựu thống lĩnh kiên cường bất khuất này đưa ra hai lựa chọn cho Diệp Thiên.
Tiêu Trường Hà khí thế đáng sợ đưa ra hai lựa chọn cho Diệp Thiên, sau đó nhìn thẳng vào cậu, tạo áp lực trong vô hình.
Người hộ vệ đứng thẳng tắp ở bên cạnh, ông ta đi theo Tiêu Trường Hà nhiều năm, xưa nay cực kì tin tưởng vào phán đoán và cách hành sự của Tiêu Trường Hà.
Diệp Thiên sờ cằm, đột nhiên khẽ cười thành tiếng.
“Ông cụ Tiêu, hai đề nghị của ông, cháu đều không chấp nhận”.
Tiêu Trường Hà nghe vậy, ánh mắt nghiêm nghị, lại nghe Diệp Thiên nói tiếp: “Giai Lệ là em gái cháu, là lời phó thác duy nhất của cô Tiêu trên đời này. Cháu đã thề trước mộ cô Tiêu sẽ bảo vệ cô ấy vui vẻ khỏe mạnh cả đời, đương nhiên sẽ không cắt đứt quan hệ với cô ấy”.
“Còn chuyện ông bảo cháu vào làm việc trong doanh nghiệp của nhà họ Tiêu, chuyện này chẳng có ý nghĩa gì đối với cháu. Một tháng nữa, cháu còn phải đi học ở đại học Thủ Đô”.
Diệp Thiên dứt lời, Tiêu Trường Hà nhíu mày, trong mắt thoáng qua vẻ thất vọng.
Ông ta vốn tưởng Diệp Thiên biết nhận định tình hình, hiểu tình thế biết tiến lùi, biết chọn cái nào bỏ cái nào, nhưng câu trả lời của cậu thực sự làm ông ta thất vọng vô cùng.