Cậu lần lượt giết chết hai cao thủ Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou, thành tựu này e rằng Diệp Vân Long được xưng là cao thủ hàng đầu Hoa Hạ cũng không thể làm được.
Mấy tháng trước, cô ta tình cờ đi ngang thủ đô, trùng hợp có duyên gặp mặt Diệp Tinh. Dù bàn về cách ăn nói, học thức, khí phách hay tu vi, Diệp Tinh đều khiến cô ta khâm phục, lúc đó cô ta đã nhận định Diệp Tinh đứng đầu trong số những người cùng thế hệ.
Nhưng lúc này so sánh Diệp Tinh với Diệp Thiên, cô ta chỉ cảm thấy khác nhau một trời một vực.
Diệp Tinh là con trai của Diệp Vân Long, được di truyền thiên phú võ thuật của ông ta, mười bảy tuổi đã đạt đến đỉnh cao tông tượng, chỉ thiếu một bước là có thể bước vào chí tôn võ thuật, được xem là đứng đầu trong chín thiên tài đỉnh cao.
Còn Diệp Thiên thì sao?
Cậu chưa tới hai mươi tuổi đã đánh bại hai chí tôn võ thuật đỉnh cao, nhảy vọt lên thành truyền kì của giới võ thuật Hoa Hạ, cho dù là chí tôn võ thuật gặp cậu cũng phải cúi đầu tránh đường. Ngay cả bố của Diệp Tinh, Diệp Vân Long, cũng chưa chắc có thể làm được đến thế này, làm sao Diệp Tinh có thể so sánh với Diệp Thiên?
Cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng vô địch của Diệp Thiên, không kìm được cảm khái.
“Không còn ai có thể cản được bước chân của anh ta nữa”.
Không chỉ có cô ta, tất cả mọi người xem trận chiến đều dâng lên một ý nghĩ.
Ngọc Hoàng Đại Đế – Tiêu Ngọc Hoàng, cao thủ vô địch một thời, đã bị một chưởng của Diệp Thiên đốt thành hư vô, trở thành lịch sử.
Kiếm Thánh Đảo Quốc từng càn quét Hoa Hạ, một kiếm hi sinh thân mình lại không làm Diệp Thiên bị thương một mảy may, ngược lại bản thân ông ta đã hóa thành cát bụi ánh sáng.
Trước trận chiến này, gần như không có ai cho rằng Diệp Thiên có thể thắng, nhưng kết quả lại vả thật mạnh vào mặt bọn họ.
Tiêu Ngọc Hoàng không chỉ thua mà còn thua thê thảm, bị Diệp Thiên dùng một chưởng tiêu diệt hoàn toàn. Watanabe Heizou cũng không thoát khỏi số phận phải chết, tan biến giữa đất trời.
Cuối cùng, trận chiến giữa ba người có thể làm chấn động giới võ thuật phương Đông đã hạ màn với cái chết của hai cao thủ tuyệt đỉnh.
Mà người cười tới cuối cùng chỉ có thiếu niên tuấn tú đứng ngạo nghễ trên cột đá kia.
“Chưa tới hai mươi mà đã giết Đường Đôn Nho, diệt Phan Hoài Uyên, thiêu Tiêu Ngọc Hoàng, bây giờ lại chém Watanabe Heizou, còn chuyện gì mà cậu ta không làm được nữa đây?”.
Lữ Phong và các cao thủ chí tôn võ thuật khác của bảy gia tộc ở Vân Kiềm đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt người kia.
Trước kia bọn họ còn có vài phần chấp niệm với cỏ Ngân Lân, nhưng bây giờ đã dẹp bỏ hết, ngay cả nghĩ thoáng qua cũng không dám nữa.
Đùa gì chứ, đó là đồ của Diệp Thiên, nếu bọn họ còn dám tranh nhau thì Tiêu Ngọc Hoàng, Watanabe Heizou sẽ là vết xe đổ của bọn họ.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi!”.
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ ngồi tê liệt dưới đất, hai người đều đầy nước mắt, trên mặt treo nụ cười gượng gạo. Chuyến đi đến núi Phi Vũ hôm nay đã cho bọn họ một cú sốc có một không hai.