Tiểu Vãn Nguyệt và Li Tinh Tinh dự định đi cùng Có Giai
Lệ đến Cán Tây, không đi cũng Diệp Thiên.
Tối hôm qua, Ngô Quảng Phú đã đặt vé máy bay về Lư
Thành cho Diệp Thiên, cậu lên khoang hạng nhất, đi thắng đến vị trí của mình ngồi xuống, bắt đầu lướt điện
thoại.
Vị trí cậu ngồi là ở mé ngoài, khoảng mười phút sau,
một hương thơm ập đến, một giọng nữ cực kì linh hoạt
vang lên bên tai cậu.
“Thật ngại quá, làm phiền anh, có thể cho tôi vào
trong không?”.
Diệp Thiên ngước đầu lên, một cô gái đeo kính đen
đứng ở cạnh ghế ngôi, miệng mìm cười.
Kinh đen của cô gái gần như che khuất nửa gương
mặt, không thấy rõ mặt mũi, nhưng làm sao có thể che
được mắt Diệp Thiên?
Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái, Diệp Thiên hơi sửng
sốt, thầm than thế sự vô thường.
“Là cô ấy sao?”.
“Là cô ấy sao?”.
Bế ngoài Diệp Thiên không có cảm xúc gì, nhưng
trong lòng lại kinh ngạc.
Mặc dù cô gãi đeo kính đen che khuất nữa gương mặt,
nhưng Diệp Thiên văn nhận ra cô ấy ngay.
Cậu không ngờ lại tình cò dụng mặt cô gái xinh đẹp
đã hai ba năm không gặp trên máy bay này.
Cậu quan sát cô gái, về mặt không hế thay đổi, co
chân vào trong.
“Cảm ơn”.
Dường như cô gái không nhận ra Diệp Thiên, chỉ cười
ngọt ngào với cậu, để lộ hai lúm đồng tiến đáng yêu, sau
đó ngồi xuống vị trí ở phía trong.
Trên người cô ấy mang một mùi hương dễ chịu, thanh
nhã dịu nhẹ. Diệp Thiên lại không nhìn cô ấy, chuyển lực
chú ý sang điện thoại di động.
Cô gái cầm tạp chí trên máy bay lên mở xem, động tác
tao nhã, mỗi cử động đều đừng mực, vừa nhìn đã biết là
con gái nhà gia giáo, xuất thân từ gia đình giàu có.
Cô gái xem qua mấy trang tạp chí kinh tế tài chính, lúc
lật giờ, biên độ cử động cánh tay khá lớn, không cần thận
chạm vào cảnh tay của Diệp Thiên.
“A, xin lỗi”.
Cô gái vội vàng quay sang nói xin lỗi, đồng thời làm
động tác xin lỗi.
“Không sao”.
Diệp Thiên lắc đấu, không nhin cô gái lấy một cái.
Cô gái hơi ngắn ra, nhin chắm chằm Diệp Thiên. Trước
kia Diệp Thiên không nãi chuyện, bây giờ vừa lên tiếng,
cô gái lập tức rùng mình, trong lòng cảm thấy vô cùng
ngạc nhiên.
Cô ấy chỉ cảm thấy giọng nói này vô cũng quen thuộc,
giống y hệt “anh ấy.
Trong lòng cô gái kích động không thôi, gần như
muốn gọi Diệp Thiên bằng hai chữ “tàng bằng”.
Nhưng chốc lát sau, cô gái lập tức bình tĩnh lại, giữ
cho minh một chút lý trí.
Chị và bố đều nói “anh ấy đã chết, sao thiếu niên này
có thể là “người đó” được?
Cô gái lắc đầu, trong lòng dâng lên nỗi bị thương.
“Người đó” từng đưa cô ra khôi vực thẩm vào lúc cô tuyệt
vọng nhất, chăm sóc cô cần thận, còn không ngại cực
khổ đưa cô về đến nhà. Thời gian đó, cậu đã công cô suốt
một ngày một đêm trên núi cao.
Sau khi cô hoàn toàn khỏe lại, cô đã hỏi bố và chị gái
rằng “anh ấy” đã đi đâu, nhưng lại nhận được tin dữ người
đó đã chồn thầy ở sườn núi. Củ sốc ngày đó gắn như
khiến cả thế giới của cô sụp đổ, trong suốt thời gian hơn
nữa năm cô đều trãi qua trong đau buồn. Cho đến một
năm trước, cô mới lấy lại tinh thần, tiếp tục sự nghiệp của
minh.
Bây giờ, cô lại gặp được một thiếu niên có giọng nói
cực kì giống với “anh ấy:.
Mặc dù biết không có khả năng là “người đó, nhưng
cô vẫn không kim được hỏi: “Xin hỏi. chúng ta có từng gặp nhau ở đầu không?”.
Diệp Thiên ngước mắt lên, giả vỡ nghiêm túc quan sát
cô ấy, sau đó lại củi đầu xuống.
“Cô lắm rồi, tôi chưa từng gặp cô!”.
Diệp Thiên nói dối mà mặt không đối sắc, tim không
đập nhanh, giọng nói bình thân.
Cô gái xinh đẹp thoáng qua về thất vọng, có chứt tiếc
nuối nói: “Xin lã, tôi đường đột quá, vì giọng của anh cực
ki giống một người rất quan trọng với tối.
Diệp Thiên không thay đổi về mặt, nhưng trong lòng
lại có phản kinh ngạc.
Khi xưa cậu từng cứu cô gái này trong rừng nguyên
thủy tỉnh Cán Tây, ở cùng cô ấy hơn một tháng, nhưng vì
lúc đó hai mắt cô gái không nhìn thấy nên không biết mặt
mũi của cậu. Sau khi cậu đưa cô ấy về nhà thì không còn
gặp lại cô ấy nữa, đến bây giờ đã qua ba năm hơn rồi.
Thể mà lúc này chỉ nghe cậu nói một câu, cô gái đs
nhận ra được giọng cậu, quả thật khiến cậu kinh ngạc.