“Tao không cần biết mày là ai, nhưng bây giờ mày làm tao rất không vui, nếu mày quỳ xuống xin lỗi ngay bây giờ, tao có thể từ bi bỏ qua cho mày, nếu mày không quỳ, vậy thì tao…”.
Lâm Vũ khoanh hai tay trước ngực, đang định kéo một chiếc ghế lại để ngồi, chờ Diệp Thiên quỳ trước mặt hắn xin tha thứ, nhưng đúng lúc này, Diệp Thiên đột nhiên quay đầu sang, cuối cùng hắn đã nhìn rõ được khuôn mặt của Diệp Thiên.
Ngay lập tức, vẻ hống hách trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là sắc mặt tái nhợt, câu nói đang nói dở bị mắc nghẹn, không thể nói ra thành lời.
Hắn như thể nhìn thấy một người vô cùng khủng khiếp trên thế giời này vậy, hắn há hốc mồm, suýt nữa thì sợ đến mất hồn.
“Cậu cậu…”.
Mồ hôi lạnh cứ thế túa ra trên mặt hắn, trong lòng Lâm Vũ lập tức tràn đầy sợ hãi.
Tối hôm kia tại “Sơn trang Hồng Diệp”, vì bố hắn nên hắn cũng được xuất hiện ở trong phòng họp, Hồng Phi là người được Từ Uyên Đình mời đến, đó là một nhân vật vô cùng lợi hại, phi đao giết người, đến cầm súng cũng không làm gì được hắn, một mình hắn áp đảo toàn bộ người của Ngô Quảng Phú, gần như ép Ngô Quảng Phú đến đường cùng.
Đúng lúc hắn tưởng thời đại của Ngô Quảng Phú đã hết, thì Diệp Thiên xuất hiện, và chỉ trong vài giây, một cao thủ thời đại như Hồng Phi bị giết trong tích tắc, chết một cách bất đắc kỳ tử, Diệp Thiên còn đánh vào không trung một chưởng khiến chiếc bàn trà bằng đá cẩm thạch vỡ vụn, ông lớn thành phố Phán là Từ Uyên Đình sợ đến mất mật, cảnh tượng đó đúng là hắn có nằm mơ cũng không dám tin.
Sau vụ đó hắn hỏi bố hắn về thân phận của Diệp Thiên, mới biết được Diệp Thiên mới là ông chủ thực sự, đến Ngô Quảng Phú đều phải làm việc cho Diệp Thiên, sau lần đó, hắn liền ghi nhớ kỹ dung mạo của Diệp Thiên, chỉ sợ không may đắc tội với Diệp Thiên.
Nhưng cho dù thế nào hắn vẫn không thể ngờ lúc này Diệp Thiên lại ngồi ngay đối diện hắn.
Hai mắt Diệp Thiên lướt đến, không mang theo chút tình cảm nào, cậu lạnh lùng hỏi: “Nếu tôi không quỳ, anh định làm gì tôi?”.
Mặt mày Lâm Vũ tái nhợt, hai chân run rẩy suýt nữa thì quỳ xuống.
“Cậu… cậu Thiên, tôi… tôi không biết cậu ở đây, xin cậu tha cho tôi, tha cho tôi với!”.
Không một ai biết, trong lòng Lâm Vũ lúc này đang chịu đựng áp lực khủng khiếp đến mức nào.
Tuy Diệp Thiên trông còn rất trẻ, kém hắn mấy tuổi liền, nhưng tâm tính quả quyết, giữa sự sống và cái chết không bao giờ chùn bước, cái sát khí đó, đến hắn đứng bên cạnh xem cũng đều run sợ, lúc này hắn đối diện với Diệp Thiên, cảm giác sợ hãi đó gần như khiến hắn cảm thấy nghẹt thở.
Bây giờ đối với hắn mà nói, chỉ việc đứng vững thôi, hắn đã phải dốc hết sức lực rồi.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lâm Vũ, khẩu khí hống hách trước đó đều trở nên vô cùng cung kính, thậm chí còn mang vẻ cầu xin, mọi người trong phòng ăn đều vô cùng kinh ngạc.
Nhất là Âu Hạo Thần và Đỗ Giai Giai hi vọng Diệp Thiên bị Lâm Vũ sỉ nhục cho một trận, thì lúc này đều trố mắt nhìn với vẻ không dám tin.