“Tuyệt kỹ bất truyền nhà họ Đậu, Thập Tự Chùy, đúng là có chút phá cách!”.
“Chỉ tiếc, chung quy lại bị chặn bởi phạm vi của “Kỹ”, không thể đạt đến cảnh giới của “Kỹ Cận Hồ Đạo”, đến phòng ngự của thân xác tôi cũng không phá vỡ nổi!”.
Tiêu Ngọc Hoàng khẽ lắc đầu, ánh mắt sáng rực, nhìn thẳng vào Đậu Vạn Quy.
“Đậu Vạn Quy, bây giờ ông đã hiểu chưa?”.
Sắc mặt Đậu Vạn Quy trắng nhợt như trang giấy, lùi về sau vài bước rồi ngồi sụp xuống đất.
Tuyệt chiêu mà ông ta dốc hết sức mình, trả giá bằng cả tuổi thọ, thế mà không thể làm gì nổi Tiêu Ngọc Hoàng, điều này đối với ông ta mà nói là một cú sốc mang tính hủy diệt lớn.
Mặt ông ta đen lại, tự giễu cợt.
“Giới võ thuật Hoa Hạ e rằng chỉ có mỗi Diệp Vân Long mới đủ tư cách giao đấu với ông rồi!”.
Ông ta thở dài một tiếng, sau đó cơ thể bay về phía sau, nhảy trên dây xích vài bước rồi đặt chân xuống bên mép khe núi.
“Tiêu Ngọc Hoàng, đời này tôi không còn hi vọng đuổi theo ông nữa rồi, hi vọng trong trận đấu ngày mai ông sẽ giành chiến thắng!”.
Đậu Vạn Quy trịnh trọng chắp tay quyền về phía Tiêu Ngọc Hoàng, đây cũng là lần đầu tiên ông ta buông bỏ thù hận, tâm phục khẩu phục Tiêu Ngọc Hoàng.
Khi kẻ địch và chúng ta có khoảng cách không lớn, chúng ta còn muốn vượt qua họ, chiến thắng họ, nhưng khi đối thủ đã hơn chúng ta quá nhiều, thì chúng
ta có dốc sức thế nào cũng không thể đuổi kịp, mà chỉ có thể ngưỡng mộ.
Tiêu Ngọc Hoàng không hề đáp lại, khi Đậu Vạn Quy đang thắc mắc, ngẩng đầu lên thì phát hiện Tiêu Ngọc Hoàng trước đó còn ngồi bất động, lúc này đã đứng dậy đi về phía nam của ngọn núi.
Tim Đậu Vạn Quy đập thịch một cái, ông ta và Tiêu Ngọc Hoàng là kẻ thù, nhưng lại vô cùng hiểu Tiêu Ngọc Hoàng, phản ứng lúc này của Tiêu Ngọc Hoàng thể hiện rằng có người mà Tiêu Ngọc Hoàng vô cùng coi trọng đã đến.
Ông ta nhìn theo phía nam, chỉ thấy trong màn sương mù xuất hiện hai người, một người cao, một người thấp.
Người cầm đầu, hai tay chắp ra phía sau, chân đi guốc gỗ, là một ông lão thấp gầy, khuôn mặt đầy nếp nhăn, so với vẻ già nua của ông ta thì còn già hơn
cả chục tuổi, nhưng đôi mắt lại lóe lên tia sáng, mỗi khi ông ta bước đến, làn sương mù xung quanh đều tự động tản ra, như thể bị một thứ gì đó cắt ra từ giữa vậy.
Người đi phía sau ông ta khoảng hơn 30 tuổi, tay cầm thanh đao Katana Đảo Quốc, đáng người thẳng tắp, cơ thể cường tráng, nhìn là biết một cao thủ kiếm đạo hiếm có, tu vi không hề kém ông ta.
Nhưng Đậu Vạn Quy lại không hoàn toàn chú ý vào người trung niên này, mà nhìn sang ông lão, đôi mắt co lại.
“Sao có thể chứ?”.
Một trưởng lão nhà họ Đậu nói với vẻ kỳ lạ: “Gia chủ, ông lão kia là ai thế?”.
Cơ thể Đậu Vạn Quy hơi run rẩy, giọng nói trầm xuống.
“Kiếm Thánh Đảo Quốc, Watanabe Heizou!”.
Mấy vị trưởng lão lập tức há mồm trợn mắt, mặt đầy vẻ khó tin.
Những tin đồn về Watanabe Heizou thì cho đền bây giờ bọn họ vẫn nhớ rõ, đây là một nhà kiếm đạo vô thượng năm xưa dựa vào bản thân suýt nữa có thể làm đảo lộn giới võ thuật Hoa Hạ, là truyền thuyết vô địch ở Đảo Quốc.
Nhưng năm đó, sau khi Watanabe Heizou thất bại dưới tay Diệp Vân Long, liền không rời khỏi Đảo Quốc, bây giờ sao lại xuất hiện ở núi Phi Vũ này?
“Tiêu Ngọc Hoàng, lần trước tôi gặp ông đã là 35 năm trước rồi đó!”.
Watanabe Heizou cởi bỏ guốc gỗ, ngồi khoanh chân bên bờ vực thẳm, tuy ông ta là người của nước Đảo Quốc,
nhưng nói tiếng Hoa lại vô cùng tốt.