“Cậu ấy nói anh đã trả hết món nợ ân tình cho cô Hà, chỉ có nhà cậu ấy nợ anh, không muốn làm phiền anh nữa”.
“Mấy hôm trước cậu ấy đã đến tỉnh Kiềm. Phùng Kim Vinh đã ra điều kiện chỉ cần Nguyệt Nguyệt đồng ý gả cho hắn, làm người phụ nữ của hắn, hắn sẽ bỏ qua cho gia đình Nguyệt Nguyệt, trả lại Tập đoàn Thiên Lâm cho chú Tiếu”.
“Nguyệt Nguyệt định hi sinh bản thân để đổi lấy sự bình yên phú quý cho gia đình”.
Nói đến đây, Lí Tinh Tinh không khỏi rơi nước mắt, đó là người bạn thân nhất của cô ta.
Tiếu Văn Nguyệt từng kiêu ngạo đến thế nào, bây giờ lại vì gia đình mà hi sinh bản thân, cam chịu gả cho một người mình không thích, thậm chí là ghét.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, Diệp Thiên đã đứng dậy đi ra cửa.
“Diệp Thiên, anh… có thể giúp đỡ Nguyệt Nguyệt, cứu cậu ấy không? Tôi xin anh, tôi biết chỉ có anh mới có thể cứu cậu ấy! Tôi xin anh, có được không?”.
Cô ta chạy nhanh tới mấy bước, lấy hết can đảm túm lấy cánh tay Diệp Thiên. Đây là lần đầu tiên trong đời cô ta cầu xin người khác.
Diệp Thiên thờ ơ quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt kì quái.
“Nếu đã muốn tôi đi cứu cô ta, sao cô còn túm lấy tôi không buông, làm lỡ mất thời gian?”.
Lí Tinh Tinh nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.
Gia tộc đằng sau Phùng Kim Vinh có thể nói là có sức ảnh hưởng rất lớn ở tỉnh Kiềm, gần như là một nhà độc quyền, chiếm cứ tỉnh Kiềm. Nhưng cô ta từng tận mắt chứng kiến sức mạnh to lớn xứng ngang trời đất của Diệp Thiên, đó là sức mạnh mà con người không thể có được.
Cô ta tin rằng chỉ cần có Diệp Thiên ở đây, dù là mười tên Phùng Kim Vinh, cậu cũng có thể nghiền nát dễ dàng.
“Phùng Kim Vinh, người thừa kế duy nhất của nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm à?”.
Ở tầng trên cùng của tòa nhà Tập đoàn Lăng Thiên, Diệp Thiên xem tài liệu mà Ngô Quảng Phú vừa mang tới, cười giễu.
“Cậu Thiên, nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm là gia tộc lâu đời. Nghe nói tổ tiên nhà họ Phùng xuất thân từ mã tặc, sau đó đầu quân cho Thái Tổ, có công giúp vua nên có địa vị đặc biệt ở tỉnh Kiềm, tài nguyên mối quan hệ của bọn họ trải khắp một nửa tỉnh Kiềm, được gọi là gia tộc lớn hàng đầu tỉnh Kiềm. Địa vị và thực lực của họ so với nhà họ Hàn đứng đầu tỉnh Xuyên chúng ta còn cao hơn một bậc!”.
Ngô Quảng Phú ở bên cạnh giải thích.
“Thế à? Vậy thì đã làm sao?”.
Một con quái vật to lớn như vậy vẫn không đủ tư cách khiến Diệp Thiên ngước mắt lên. Trong mắt cậu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đã có sát ý tràn ra.
“Dám động vào gia đình cô Hà, lần này đến tỉnh Kiềm, tôi cũng muốn xem xem gia tộc hàng đầu tỉnh Kiềm có gì ghê gớm!”.