Nhưng cậu không quá cảm động, gương mặt vẫn lạnh như băng, đợi Thi Tú Vân nói tiếp.
“Bất kể là bố con hay là ông nội con đều xem con như gia chủ tương lai để đào tạo, truyền cho con hết những thứ quý giá nhất trong võ thuật!”.
“Nhưng biến cố lại xảy ra vào chín năm trước, ngay ngày sinh nhật lần thứ mười của con”.
Ánh mắt Thi Tú Vân lóe sáng, hạ giọng nói.
“Nhà họ Diệp lấy võ thuật truyền đời, mà trong nhà họ Diệp có một báu vật truyền từ đời này sang đời khác, tên là “Thông Thiên Kính”!”.
“Thông Thiên Kính từ đâu ra không thể tra rõ được, nghe nói là từ Thượng cổ truyền lại, tổ tiên nhà họ Diệp có được cho nên vẫn luôn truyền thừa đến nay”.
“Thông Thiên Kính quả thật có năng lực thần thông rất lợi hại. Mặc dù cách mười năm mới có thể sử dụng nó một lần, nhưng năng lực thần kì của nó có thể dự đoán họa phúc tương lai, chỉ rõ lối đi cho nhà họ Diệp. Vào bảy mươi năm trước, ông sơ của con từng nghe theo chỉ thị của Thông Thiên Kính, dẫn nhà họ Diệp đi theo Thái Tổ đánh thiên hạ, cuối cùng công thành danh toại, giúp nhà họ Diệp đứng vững chân ở thủ đô, một cuộc chiến thành danh”.
“Năm mươi năm trước, ông cố con cũng nhờ dự đoán của Thông Thiên Kính cho nhà họ Diệp nghỉ ngơi dưỡng sức, vượt qua thời kì đen tối nhất. Sau đó mới có thể tích lũy sức mạnh, một lần xông lên, bước lên vị trí nhà giàu quyền thế bậc nhất thủ đô”.
Diệp Thiên âm thầm lắc đầu, không cảm thấy kì lạ. Trên đời này, pháp thuật, võ thuật, siêu năng lực hoành hành, nhiều bảo vật cũng có linh từ thời cổ, sở hữu công lực thần kì cũng không hiếm gì.
Thi Tú Vân nói tiếp: “Từ ngày đó, Thông Thiên Kính trở thành báu vật vô thượng của nhà họ Diệp. Ông cố con còn lập ra Tổ huấn, mỗi đời gia chủ, bất cứ con cháu nào của nhà họ Diệp cũng phải tuân theo chỉ thị của Thông Thiên Kính mà làm, như vậy mới có thể giúp cho nhà họ Diệp phồn vinh hưng thịnh, hương hỏa truyền lưu không dứt!”.
“Chín năm trước, ông nội con đột nhiên hạ lệnh đuổi con ra khỏi nhà họ Diệp, bố con phế bỏ võ công của con, chính là vì Thông Thiên Kính!”.
Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt càng thêm sắc lạnh, siết chặt nắm đấm.
“Chín năm trước, sinh nhật con cũng chính là thời điểm Thông Thiên Kính thức tỉnh mười năm một lần”.
“Ngày hôm đó, ông nội con noi theo các gia chủ nhà họ Diệp trước, hỏi Thông Thiên Kính hướng đi tiếp theo của nhà họ Diệp. Thông Thiên Kính đã đưa ra chỉ thị vô cùng rõ ràng”.
“Thông Thiên Kính cho thấy chín năm sau, nhà họ Diệp sẽ gặp phải kiếp nạn chưa từng có trong lịch sử, đủ khiến nhà họ Diệp sụp đổ!”.
“Nếu muốn vượt qua kiếp nạn này, cách duy nhất là phế bỏ võ công của con, ném vào núi hoang!”.
Diệp Thiên nghe nói chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.
Chín năm sau nhà họ Diệp sẽ gặp kiếp nạn diệt môn, muốn vượt qua thì phải phế bỏ một đứa trẻ mười tuổi là cậu, đây là đạo lý gì?
Trong lịch sử nhà họ Diệp từng có không ít tai kiếp, nhưng cũng chưa ai nói phải làm tổn thương người trong tộc mới được giải cứu. Vậy mà Thông Thiên Kính lại chỉ dẫn Diệp Sơn ra tay với cậu, đúng là chuyện nực cười nhất trần đời!
Cậu lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ cảm thấy mỉa mai khôn cùng.
“Đây là lý do Diệp Sơn nhận định mình là căn nguyên tai họa của gia tộc? Đây là lý do Diệp Vân Long ra tay phế võ mạch của mình?”.