“Không ngờ Diệp Lăng Thiên cũng đã nghe tới tên tôi, đúng là vinh hạnh cho tôi!”.
Watanabe Heizou vỗ tay khẽ cười,
bổng ánh mắt nghiêm lại, lộ ra sự sắc bén vô tận.
“Có chuyện này tôi muốn hỏi cậu. Một đệ tử của tôi từng đến tỉnh Xuyên ở Hoa Hạ vào hai tháng trước, nhưng đến nay lại không thấy tung tích. Đao Diêm Ma nó luôn mang theo bên người cũng bị người khác làm gãy thành nhiều đoạn, tìm thấy ở Lư Thành tỉnh Xuyên. Không biết chuyện này có liên quan đến cậu không?”.
Diệp Thiên nghe vậy hơi suy tư, đột nhiên nhớ tới lúc cậu cứu Kỷ Nhược Yên từng giết một kiếm khách Đảo Quốc, cậu không ngờ đó lại là đồ đệ của Watanabe Heizou.
Nhưng xưa nay Diệp Thiên làm việc một mình, chịu trách nhiệm một mình, không có gì phải sợ, cậu lập tức gật đầu.
“Hai tháng trước đúng là tôi đã giết
một kiếm khách Đảo Quốc ở Lư Thành, có lẽ đó là đồ đệ của ông không sai”.
“Hắn đến Hoa Hạ, ngang nhiên săn giết võ giả trẻ tuổi của Hoa Hạ chúng tôi, tôi giết hắn chỉ vì những võ giả Hoa Hạ đã chết dưới tay hắn. Nếu ông có gì bất mãn cứ việc đến tìm tôi!”.
“Ông muốn ra tay giải quyết ngay lúc này tôi cũng không có ý kiến gì”.
Diệp Thiên nhún vai, muốn bước lên đỉnh cao, đạt tới cực hạn thì không được sợ bất cứ đối thủ nào. Bất kể là Tiêu Ngọc Hoàng hay là Watanabe Heizou, chỉ cần họ muốn ra tay với cậu, cậu sẽ không từ chối ai cả.
“Quả nhiên là Diệp Lăng Thiên làm, thầy…”.
Wakasa Hidetatsu lập tức quay đầu nhìn Watanabe Heizou, nhưng lại thấy
hai mắt Watanabe Heizou sáng rực. Một luồng ánh kiếm đột nhiên phóng ra từ trên đỉnh đầu ông ta, chém qua sương mù trên đỉnh núi.
Tuy nhiên, một kiếm này lại không nhắm thẳng vào Diệp Thiên, mà là chém tới cột đá dưới chân cậu.
Uy lực một kiếm của Watanabe Heizou đâu hề nhỏ. Chỉ một kiếm tùy tiện của ông ta đã tương đương với lưỡi dao sắc bén của thần binh chém tới, đừng nói là một cây cột đá, cho dù là đồng sắt cũng có thể chém gãy.
Nhưng ánh kiếm chém vào cột đá chỉ phát ra tiếng “bộp”, sau đó hóa thành những đốm sáng tan đi. Cột đá không hề tổn hại gì, bóng dáng Diệp Thiên cũng không động đậy.
Sát ý trong mắt Watanabe Heizou thu bớt lại, kiếm ý trên người tan đi,
giọng nói bình tĩnh.
“Hay cho một Diệp Lăng Thiên!
Ngày mai là ngày quyết chiến giữa cậu và Tiêu Ngọc Hoàng, ân oán giữa cậu và tôi tạm thời để sang bên. Nếu sau trận chiến ngày mai cậu không chết, tôi sẽ lại đến tìm cậu”.
Diệp Thiên đặt một tay trong túi quần, không lên tiếng.
Trên đỉnh núi nhất thời lại rơi vào im lặng, một lúc lâu sau, cuối cùng Tiêu Ngọc Hoàng cũng lên tiếng.
“Diệp Lăng Thiên, tu vi lúc này của cậu đã đủ để sánh ngang với thế hệ đi trước như chúng tôi, vậy hẳn cậu cũng biết đứng trên chí tôn võ thuật còn có cảnh giới mạnh hơn”.
Diệp Thiên nghe vậy, đồng tử co lại.