Trên máy bay, Diệp Thiên đang dựa vào cạnh ghế, chán nản nhìn mây trắng không ngừng lùi về phía sau.
Bên cạnh cậu, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đang thoải mái trò chuyện, nói rất nhiều về trải nghiệm và sự trưởng thành của Cố Giai Lệ trong thời gian này.
“Nguyệt này, mấy tháng nay có rất nhiều đơn vị biểu diễn đến tìm Giai Lệ nhưng đều bị cô ấy từ chối. Cô ấy vừa học kiến thức âm nhạc chuyên nghiệp vừa bắt đầu con đường sáng tạo của riêng mình. Lần trước bài hát mà cô ấy đã hát cho chúng mình nghe là cô ấy tự sáng tác cả lời và nhạc đấy!”
Lí Tinh Tinh chớp chớp mắt nói: “Theo mình thấy, sau này nhất định cô ấy sẽ trở thành ca sĩ có tiếng không ai sánh kịp ở Hoa Hạ này, giống như là Kỷ Nhược Tuyết, Trịnh Trạch Khải hiện giờ vậy!
“Phải đó!”, Tiếu Văn Nguyệt gật đầu đồng ý: “Giai Lệ vốn có tài năng thiên phú phi thường ở phương diện này. Hiện giờ Công ty giải trí Thiên Phú càng ra sức bồi dưỡng cô ấy, lăng xê tuyên truyền cho cô ấy. Sau này sức ảnh hưởng của cô ấy trong giới giải trí chắc chắn sẽ không kém cạnh Kỷ Nhược Tuyết!”
Nói đến đây, Tiếu Văn Nguyệt vô tình liếc nhìn về phía Diệp Thiên, cô ta biết rất rõ lý do Cố Giai Lệ có thể thuận lợi trên con đường trở thành ngôi sao là nhờ những lời vàng ngọc của người thiếu niên bên cạnh cô ta.
Một lời nói của Diệp Thiên đã đảm bảo cho CỐ Giai Lệ đi theo một con đường rộng lớn trong tương lai!
“Này, chào các cô!”
Khi hai cô gái đang trò chuyện với nhau thì phía bên kia hành lang đi lại vọng đến giọng nói ngọt ngào của một cô gái.
Hai người quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một cô gái trẻ thân hình mảnh mai đang nhìn họ với vẻ mặt thân thiện.
“Xin hỏi Giai Lệ mà hai cậu đang nói có phải là Cố Giai Lệ của Công ty giải trí Thiên Phú không?”
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đầu tiên giật mình, sau đó lần lượt gật đầu: “Chúng tôi đang nói về cô ấy. Cô ấy là bạn thân của chúng tôi. Sao vậy, cô cũng biết cô ấy sao?”
Cô gái đối diện mỉm cười gật đầu ngay lập tức.
“Có vẻ như hai người là Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh mà Giai Lệ từng nhắc tới với tôi. Không giấu gì hai cô, tôi và Giai Lệ cũng vô cùng thân thiết, tuy rằng quen biết không lâu, nhưng cũng xem như là bạn tốt”.
“Tôi tên là Tiêu Tường!”
Hai cô gái nghe vậy đều cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng. Họ hoàn toàn không ngờ được rằng lại có thể gặp được người bạn tốt của Cố Giai Lệ ở trên máy bay.
Ba cô gái vốn đều là những người thuộc tầng lớp cao trong xã hội, những chủ đề tương đồng rất nhiều. Sau khi nói chuyện mấy câu thì liền xoắn lại với nhau, ngày càng thân thiết hơn.
Đúng lúc này, Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên quay lại nhìn Diệp Thiên và giới thiệu.
“Diệp Thiên, đây là Tiêu Tường, nhà ở Kiềm Tây, là bạn tốt của Giai Lệ đó!”
Khi cô ấy vừa hét lên hai từ “Diệp Thiên”, ánh mắt của Tiêu Tưởng bất chợt nhưng lại, còn có vài phần kinh ngạc, vài phần tò mò nhìn về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng quay đầu lại, đối mặt với cô gái. Cô ta nhìn Diệp Thiên một hồi, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
“Vậy ra anh chính là Diệp Thiên, là ‘anh Diệp Thiên’ mà ngày nào Giai Lệ cũng không ngừng nói về đó sao?”
Giọng điệu của cô ta đầy sự chế nhạo và khinh thường, đã không còn sự thân thiện như lúc mới chào hỏi Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nữa.