Tuy cô ấy chưa bao giờ cho đó là vinh dự, nhưng cũng cho rằng khắp nơi ở Hoa Hạ gần như không có ai lạnh nhạt với cô ấy, nhưng Diệp Thiên lại là trường hợp đầu tiên.
Cô ấy cho rằng Diệp Thiên tự cao tự đại không coi ai ra gì. hết lần này đến lần khác phết lề cô ấy.
Thậm chỉ còn chưa bao giờ nhìn thẳng mặt cô ấy.
Sau khi biết thân phận của cô ấy xong vẫn lạnh lùng muốn đuổi cô ấy xuống xe, cô ấy cảm thấy tất cả những gì mà cô ấy có. tất cả mọi sự kiểu ngạo của cô ấy khi đing trước Diệp Thiên đếu trẻ nên vô giá trị.
Trước đây cô ấy cũng ting gặp không ít người già lạnh lùng. già về không biết cô ấy nhưng là muốn thu hút sựự chú ý của cô ấy.
Kiểu mánh khóe này cô ấy đương nhiên đã quá quen thuộc, nhưng biểu cảm của Diệp Thiên lại vô cùng tự nhiên và chân thực, không có chút gì giống với giả vờ, cô ấy có thể khẳng định sự lạnh lùng của Diệp Thiên là thật, thực sự không có hứng với cô ấy.
Cảm giác thất bại chưa từng có tự nhiên ập đến, cô ấy sững sờ tại chỗ, quên luôn cả đám người đang đuổi theo phía sau.
Nhìn thấy Kỷ Nhược Tuyết thẫn thờ, Tiếu Văn Nguyệt trong lòng không nỡ, vội vàng cầu xin Diệp Thiên: “Diệp Thiên, tôi biết anh không có hứng thú với ngôi sao nổi tiếng, nhưng Kỷ Nhược Tuyết là thần tượng của tôi, có thể giúp cô ấy được không?”.
Kỷ Nhược Tuyết ngơ ngác quay ra, cô ấy thực sự không ngờ bản thân là một nhân vật nổi tiếng đang vô cùng hot, lên tiếng nhờ giúp không được, mà phải để một cô gái khác lên tiếng xin hộ cô ấy.
Diệp Thiên liếc nhìn Tiếu Văn Nguyệt một cái, rồi lại nhìn ra đám người đang sắp chạy đến nơi, cuối cùng cậu đạp chân ga, đưa hai cô gái rời khỏi trung tâm thương mại, chỉ để lại niềm tiếc nuối của đám người phía sau.
Trên xe, Kỷ Nhược Tuyết cuối cùng cũng định thần lại, gượng cười nói cảm ơn Tiếu Văn Nguyệt.
“Cảm ơn cô nhé!”.
Cô ấy biết nếu không có Tiếu Văn Nguyệt lên tiếng thì Diệp Thiên chưa chắc đã đưa cô ấy đi.
“Không có gì đâu Kỷ Nhược Tuyết, cô đúng là còn đẹp hơn cả trên tivi, tôi thích cô lâu lắm rồi, album nào của cô tôi cũng đều mua hết, cô có thể cho tôi xin chữ ký không?”.
Tiếu Văn Nguyệt xua tay, nói với vẻ mong chờ.
Kỷ Nhược Tuyết gật đầu, ký tên nghệ thuật của cô ấy vào phía sau điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt.
Hai cô gái nói chuyện một lúc dần dần trở nên quen nhau hơn, Kỷ Nhược Tuyết nhìn sang Diệp Thiên đang chăm chú lái xe, mấp máy môi hỏi Tiếu Văn Nguyệt: “Anh ấy là bạn trai của cô à?”.
“Hả?”.
Tiếu Văn Nguyệt thấy vậy, lập tức đỏ mặt, ngại ngùng nhìn Diệp Thiên một cái, thấy vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Thiên, cô đành lắc đầu.
“Không phải, chúng tôi là bạn thôi!”.
Kỷ Nhược Tuyết nhìn thấy biểu cảm của Tiếu Văn Nguyệt, lập tức hiểu ra, trong lòng lại càng thêm chán Diệp Thiên.
Tiếu Văn Nguyệt rõ ràng có ý với Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại như thể muốn tránh xa vậy, chưa bao giờ nhìn thẳng mặt ai, như thể trên đời này chỉ có mình cậu vậy, cô ấy không hiểu một người đàn ông tự cao tự đại như vậy, sao có thể được một cô gái xinh đẹp, thanh cao như Tiếu Văn Nguyệt thích chứ?
Cô ấy đang định hỏi thêm vài câu, Diệp Thiên lại đột nhiên dừng xe bên đường.
“Ở đây đã cách trung tâm thương mại khá xa rồi, đám người kia cũng không đuổi theo cô được nữa, cô có thể xuống xe rồi đó!”.
Cậu vẫn cái thái độ lạnh lùng như vậy.
Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy sững sờ, cô không ngờ bản thân cũng có một ngày bị người khác bỏ rơi như vậy.
“Đến đây là được rồi, cảm ơn hai người nhé!”.
Cô ấy nở nụ cười gượng, đeo lại kính râm lên rồi chuẩn bị mở cửa xe.