“Bố, con đã quyết định rồi, bố không cần lo đâu!”.
“Với lại cho dù giờ chúng ta có muốn đi, liệu người nhà họ Phùng có cho chúng ta đi không?”.
Tiếu Văn Nguyệt cười miễn cưỡng nói: “Việc này cũng coi như là do con mà ra, Tập đoàn Thiên Lâm là do bố và mẹ vất cả đời để gây dựng nên, cũng như một đứa con của bố mẹ, con không muốn vì con mà khiến mồ hôi nước mắt của bố mẹ đổ sông đổ bể!”.
Cô ta ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai sau khi con và Phùng Kim Vinh tổ chức hôn lễ xong, nhà họ Phùng sẽ trả Tập đoàn Thiên Lâm cho chúng ta!”.
Hà Tuệ Mẫn ngồi một bên đã khóc không thành tiếng, ôm lấy Tiếu Văn Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, đều tại mẹ vô dụng, đều tại mẹ vô dụng!”.
Hà Tuệ Mẫn là một người phụ nữ quyền lực nắm giữ một nửa tập đoàn, nhưng gặp phải chuyện này, bà ấy cũng lực bất tòng tâm, biến thành một người phụ nữ trung niên bình thường.
“Khốn nạn!”.
Tiếu Lâm tức tối, đập một cái xuống
bàn.
“Tại sao, nếu như có người có thể giúp chúng ta, chúng ta cũng không đến mức ra nông nỗi này, đều tại bố, đều tại bố!”.
Ông ta vò đầu, vẻ mặt đau khổ, là một người đàn ông, không bảo vệ được vợ con, không bảo vệ được gia đình, không giữ nổi sự nghiệp, đây đúng là một sự sỉ nhục.
Ồng ta luôn cho rằng bản thân là một người thành công có máu mặt, tự nghĩ mình thanh cao, nhưng lúc thật sự gặp phải quyền lực cao hơn, ông ta mới biết bản thân nhỏ bé thế nào.
Dẫn đến đứng trước việc Tập đoàn Thiên Lâm mà ông ta tự hào chỉ vì một câu nói của người ta mà tuyên bố phá sản lại hoàn toàn bất lực, đây chính là
sự chênh lệch lớn nhất.
Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy, khẽ nhướn mày, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh người mà cô ta ngày đêm nghĩ tới.
Cô ta há miệng ra, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Buổi chiều ngày hôm sau, biệt thự nhà họ Phùng đông như trẩy hội, quan khách đến dự đều là những nhân vật có máu mặt, các ông trùm thương mại, thậm chí là những quan chức cốt cán ở tỉnh Kiềm.
Bởi vì hôm nay là ngày cưới cháu đích tôn Phùng Kim Vinh của ông cụ Phùng Viễn Chinh, ai dám không nể mặt chứ?
Trên bục, ông cụ Phùng Viễn Chinh ngồi cao nhất, nhìn bao quát toàn hội trường, ánh mắt mang theo nụ cười.
Mỗi lần nhà họ Phùng có sự kiện lớn, chỉ hô hào một tiếng, thì nửa cái tỉnh Kiềm đều sẽ đến chúc tụng, đây chính là uy thế kinh thiên động địa của nhà họ Phùng có lịch sử một trăm năm.
Khoảng bốn giờ rưỡi, một đôi nam nữ thanh niên sánh vai nhau bước ra sân khấu, giống như Kim Đồng, Ngọc Nữ, trong phút chốc thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Nam thanh niên tướng mạo anh tuấn, nhưng lại lộ vẻ nhợt nhạt, vừa nhìn là biết do rượu chè gái gú quá độ, còn bên cạnh, Tiếu Văn Nguyệt đang khoác tay hắn đi trước, dáng người hơi cứng nhắc, khóe miệng dường như còn rơm rớm máu.