"Bản thân cậu có sức mạnh đánh gãy chân tay con trai tôi, còn làm Hứa Thuần Cang bị trọng thương. Chuyện này rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến. Cậu muốn chối bỏ cũng không được. Tỉnh Vân chúng tôi tất sẽ có người xử lý cậu”.
Ánh mắt Lạc Tư Đồ lãnh đạm, ông ta lùi lại phía sau một bước. Đúng lúc này ngoài cổng lớn đại sảnh có một người đàn ông trung niên mặc bộ vest cũ bước vào. Cách ăn mặc của ông ta rất nhã nhặn, trông nho nhã lịch sự. Ông ta vừa tới thì tất cả mọi người có mặt đều chấn động. Thân phận tầm cỡ như Tiêu Trường Hà cũng phải kinh ngạc, ông ta lập tức đứng dậy.
"Thư ký Lý, sao ông lại tới đây?"
Ông ta chào hỏi người đàn ông trung niên với vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Người đàn ông trung niên này là thư ký bên cạnh Hồ Khang Thọ, quan chức hàng đầu của tỉnh Vân, ông ta luôn theo sát Hồ Khang Thọ, có thể nói ông ta là người đại diện phát ngôn của ông lớn số một tỉnh Vân.
Vào lúc này, sự hiện diện của ông ta ở đây tương đương với việc ông ta đại diện cho Hồ Khang Thọ đến đây. Điều này đồng nghĩa với việc một ông lớn trong tỉnh đích thân có mặt. Sức nặng này khó lòng tưởng tượng nổi.
Thư ký Lý nở nụ cười chào hỏi Tiêu Trường Hà, lễ phép nói: "Ông Tiêu, hôm nay là lễ mừng thọ của ông, ông chủ Hồ có việc quan trọng không thể trực tiếp đến được, nên cử tôi đến chúc thọ ông!”
Mặc dù ông ta ăn nói kính trọng Tiêu Trường Hà, nhưng mỗi lời nói và hành động đều rất qua loa đại khái, vô cùng kiềm chế.
Tiêu Trường Hà và những người khác không có gì bất mãn, mà ngược lại người nhà họ Tiêu đều rất vinh dự, đây là đại diện cho ông trùm số một trong tỉnh đến thăm hỏi đó!
Thư ký Lý nói vài câu với Tiêu Trường Hà, sau đó nụ cười trên mặt ông ta tắt dần.
"Ông chủ Hồ nghe nói ở địa phận tỉnh Vân của chúng ta có kẻ tùy tiện gây hấn, hành hung đánh người, kêu tôi ngoài việc chúc thọ ông cụ Tiêu ra thì không được quên chủ trì công đạo, bảo vệ chính nghĩa!”
Ánh mắt của ông ta sắc như kiếm, trực tiếp quét về phía Diệp Thiên.
"Bây giờ xem ra kẻ ngông cuồng coi thường pháp luật đó chính là cậu!”
Lúc này tất cả các khách mời lại biến sắc lần nữa.
Ngay cả ông chủ Hồ số một tỉnh Vân cũng đã phái thư ký của mình tới đây, Diệp Thiên làm sao có thể xoay sở tự cứu mình trong tình huống như vậy được đây?
Tiêu Trường Hà đứng bên cạnh thư ký Lý, vẻ mặt uất nghẹn.
Ông ta biết mối quan hệ giữa Lạc Minh Thư và ông Hồ trong tỉnh, nhưng ông ta không ngờ để đối phó với Diệp Thiên, Lạc Minh Thư lại nhờ đến cả vị Phật lớn này. Rõ ràng lần này nhà họ Lạc sẽ không nương tay với Diệp Thiên, muốn đạp Diệp Thiên rơi xuống vực sâu.
Lúc này, thư ký Lý đại diện cho ông Hồ đến đây, thay lời ông Hồ, ai dám không nghe theo? Ai dám ngang nhiên chống lại? Ngay cả nhà họ Tiêu bọn họ cũng phải chịu thua.
Lạc Minh Thư đẩy gọng kính lên, dáng vẻ trí tuệ cao thâm nắm chắc mọi việc. Ông ta biết thân phận Diệp Thiên không tầm thường, bất kể là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên hay chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên đều không hề thua kém ông ta. Lần này ông ta tìm đến Diệp Thiên, nếu không thể giẫm chết cậu, sau này để cậu vùng lên thì chắc chắn sẽ tìm đến nhà họ Lạc, lúc đó cậu sẽ là kẻ địch lớn của bọn họ.
Ông ta tuyệt đối sẽ không cho Diệp Thiên cơ hội này, do đó đã mời cả ông lớn trong tỉnh đến, mục đích là để đánh bại Diệp Thiên hoàn toàn.