xày ra chuyện gì, cậu ta cũng phải tự gánh vác. Đây là thế
giới khắc nghiệt, không có thương hại chỉ có kẻ mạnh và
kẻ yếu. Huống hồ dù nể mặt cậu, ông Tiêu khách sáo với
cậu ta, nhưng cậu cảm thấy Lạc Tư Đồ sẽ khoan dung với
cậu ta ư?”.
Tô Mộ Nhu trấn tĩnh lại, cuối cùng thờ dài.
Lạc Tư Đồ này đã thích Cố Giai Lệ từ lâu, từ lúc biết cô
là cháu ngoại của ông Tiêu thì càng muốn có được, bảo
người lớn trong nhà đến dạm hòi, cậu ta sao có thể cho
phép cô gái được định sẵn dành cho cậu ta có vướng mắc
tình càm với chàng trai khác?
“Tớ vẫn nên đi tìm ông trước đã, báo việc này với ông”.
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mộ Nhu khẽ chớp,
nhanh chân đi ra vườn sau nhà họ Tiêu.
Đàm Nguyệt Ảnh ở lại sành trước nhắm mắt nghỉ ngơi,
không biết tại sao trong đầu cô ta bỗng lóe lên gưong mặt
của Diệp Thiên, khiến cô ta thầm thấy kỳ lạ.
“Người tên Diệp Thiên này đúng là không có gì tài
giỏi, nhưng tại sao mình lại có thể cảm nhận được sự lạnh
nhạt của cậu ta với mấy người bọn mình, thậm chí là…
khinh thường?”.
Diệp Thiên và Cố Giai Lệ được sắp xếp ở phòng cho
khách, phòng hai người cách một bức tường, sau khi tẩy
trang, Cố Giai Lệ trở lại với dung mạo ban đầu, xinh đẹp
tuyệt trần, định cùng đi gặp ông bà ngoài chưa gặp bao
giờ với Diệp Thiên.
Tiêu Lâm nhìn Diệp Thiên một cái, ngập ngừng muốn
nói lại thôi, nhưng vẫn dẫn hai người vào thư phòng Thấm
Viên ở nhà sau.
Tiêu Lâm khế khàng gõ cửa, một giọng nói âm vang
truyền ra từ bên trong: “Vào đi”.
Tiêu Lâm mở cửa đi vào, dẫn đường cho Diệp Thiên và
Cố Giai Lệ, vừa vào thư phòng, Diệp Thiên đã thấy một
ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.
Ông lão trông chỉ hơn 50 tuổi, tinh thần quắc thước,
mày dậm mắt to, hai mắt sáng ngời có tinh thần, không hề
có càm giác già nua, trên người có cảm giác dạy dặn kinh
nghiệm chinh chiến.
Trên người ông cụ tòa ra vè hơi nghiêm túc, ẩn giấu
sát ý, cứ như một lưỡi đao nhọn nhét trong vò, điều khiến
Diệp Thiên kinh ngạc nhất là ông cụ thế mà lại là một
người tu võ đã đạt đến cấp bậc võ sư.
Gần như không cần đoán Diệp Thiên đã biết thân
phận của người này, là Tiêu Trường Hà cột chống khổng
lồ của nhà họ Tiêu, tướng tinh từng thống lĩnh một nửa
quân đội Vân Nam.
Ở bên cạnh Tiêu Trưong Hà là một người đàn ông
trung niên vẻ mặt nghiêm túc, dáng đứng thắng tắp,
gương mặt lạnh lẽo, hiển nhiên là một người mạnh trong
quân đội đã trài qua chiến tranh, tu vi mạnh hơn Tiêu
Trường Hà, có vè là hộ vệ thân cận của Tiêu Trường Hà.
“Ông, cháu dẫn Giai Lệ đến rồi”.
Tiêu Lâm chào hỏi ông lão, sau đó đứng sang một
bên, để lộ ra Cố Giai Lệ và Diệp Thiên ở phía sau.
“Ó? Là cháu ngoài của ông?”.
Tiểu Trường Hà buông tạp chí quân sự trong tay
xuống, gương mặt ánh lên nét cười, xoay đầu nhìn hai người.
Nhìn thấy Cố Giai Lệ, mắt ông ấy hơi xúc động, lộ vẻ
hoài niệm.
Nhìn thấy Cổ Giai Lệ, mắt ông ấy hơi xúc động, lộ vẻ
hoài niệm.
“Giống, giống quá”.
Ông ấy vô cùng bùi ngùi nói: “Nhìn thấy cháu trên tivi,
ông cứ như nhìn thấy Tiểu Hà, giờ thấy ngưoi thật, đúng là
như đúc từ một khuôn với Tiều Hà ra”.
Ông ấy đứng dậy, đẩy khẽ, một chiếc ghế trượt ngang
đến bên cạnh Cố Giai Lệ.
“Giai Lệ, mau ngồi đi, để ông ngoại ngắm cháu thật kĩ,
những năm qua cháu vất và rồi”.
Tiêu Trường Hà lúc này trông không giống một thống
soái quân đội mạnh mẽ, mà giống như một ông lão thất
tuần cảm khái về năm tháng.
“Ông ngoại”.
Mặc dù Cố Giai Lệ chưa gặp Tiêu Trường Hà bao giờ,
nhưng cái kiểu ràng buộc tình thân máu mù ruột già lại
khiến mắt cô ươn ướt, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Trường Нà.
Diệp Thiên đứng ở bên cạnh, ông ta chưa bảo Diệp
Thiên ngồi xuống, cũng chưa nói gì với Diệp Thiên, từ đầu
chí cuối đều nói chuyện nhà với Cố Giai Lệ, nhắc đến vài
chuyện trước kia.
“Giai Lệ, nghĩ lại thì là do ông ngoại hơi nhẫn tâm.
Ngày trước mẹ cháu bị bệnh nặng, vì tính nó giống ông,
cố chấp bướng bình, chưa bao giờ đến nhà nói câu nào,
ông cũng vì giận dỗi nó nên chưa bao giờ quan tâm việc
của nó, không biết tình hình sức khỏe nó, nếu không giờ
nó cũng sẽ chưa….
Lòng bàn tay Tiêu Trường Hà run rẩy, mỗi khi nhắc
đến việc này ông ta đều canh cánh trong lòng.
Cổ Giai Lệ nhìn Tiêu Trường Hà buồn bã, không kiểm
được nắm lấy tay ông ấy.
“Ông ngoại, ông đừng tự trách nữa, lúc mẹ sắp mất bà
cũng chưa từng trách ông, còn bảo cháu có cơ hội thì
nhất định phải hiếu thào với ông, bà ấy nói ông mãi mãi là
người bà kính trọng nhất”.
Tiêu Trường Hà nghe vậy thì thở dài thườn thượt, có
về như đang cảm thán việc đời khó đoán, hai ông cháu
nói chuyện rất lâu, Cố Giai Lệ lúc này mới nhớ ra Diệp
Thiên ở bên cạnh.