Dù sao mục đích chính của bọn họ khi đến đây là để đón Diệp Thiên đến căn cứ huấn luyện chiến đấu đặc biệt Nam Long Nhận.
Diệp Thiên gật đầu, chuyện Diệp Lăng Thiên cậu đồng ý thì đương nhiên sẽ giữ lời.
Cậu quay về phía Tiêu Trường Hà, mỉm cười, nói vẻ áy náy: "Ngại quá ông Tiêu, cháu ra tay hơi quá với biệt thự nhà họ Tiêu!".
Đương nhiên ý chỉ việc cậu một cái phẩy tay bổ đôi biệt thự nhà họ Tiêu.
Đòn này của cậu nhìn có vẻ không cần thiết, nhưng thực ra là đã suy nghĩ kĩ càng.
Hôm nay, cậu muốn giết gà dọa khỉ, dùng thủ đoạn mạnh mẽ khiến tất cả mọi người kiêng dè, tránh cho sau này lại có người ảo tưởng về cậu, hoặc ra tay với nhà họ Tiêu.
Bị thủ đoạn ngày hôm nay của cậu làm cho khiếp sợ, khắp cả tỉnh Vân, thậm chí là ba tỉnh xung quanh cũng không có gia tộc nào dám chèn ép nhà họ Tiêu nữa.
Tiêu Trường Hà không chút bận tâm, nhà họ Tiêu lắm tiền nhiều của, chút tổn thất này chỉ cần bỏ chút tiền là có thể giải quyết, bây giờ điều ông ta quan tâm nhất là Diệp Thiên.
"Tiểu Thiên, bây giờ cháu vẫn còn gọi ông là ông Tiêu sao?".
"Nếu cháu đã là con nuôi của Tiểu Hà, thì chúng ta cũng không cần xưng hô xa lạ như vậy, ông cũng được coi là một nửa ông ngoại của cháu!".
"Sau này nhà họ Tiêu chính là nhà cháu, bất cứ khi nào cháu trở về, ông cũng sẽ mở rộng cửa đón chào!".
"Nhà sao?", ánh mắt Diệp Thiên hơi đanh lại, cảm thấy từ này vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cậu nhìn về phía Tiêu Trường Hà, nhếch miệng cười, cuối cùng gật đầu.
Trước đó Tiêu Trường Hà không biết cậu có nhiều con át chủ bài như vậy, khi biết cậu không chắc có thể thắng được nhà họ Lạc và nhà họ Hứa, ông ta đã quyết định giao cả nhà họ Tiêu cho Diệp Thiên không chút do dự, tuy cậu không cần nhưng vẫn ghi nhớ tình nghĩa và sự quyết đoán này.
Thấy Diệp Thiên gật đầu, Tiêu Trường Hà cười to, rất hiền hòa vỗ vai Diệp Thiên, chẳng khác nào đang nhìn cháu ruột của mình.
Diệp Thiên chào hỏi Tiêu Trường Hà rồi bước về phía Cố Giai Lệ.
"Giai Lệ, anh có chút việc phải làm, phải đi cùng tướng Lương và mấy người, không ở bên em được nữa!".
"Em mới đến nhà họ Tiêu, còn chưa quen thuộc với mọi thứ ở đây, em ở nhà họ Tiêu thêm mấy ngày thì nơi này chính là người thân của em".
Diệp Thiên xoa đầu Cố Giai Lệ, mỉm cười nói.
Đôi mắt Cố Giai Lệ ầng ậng nước, cô biết lần này Diệp Thiên đi, không biết đến khi nào mới gặp lại, nhưng cô vẫn nén nước mắt, gật đầu với cậu.
Xong xuôi mọi việc, Diệp Thiên dứt khoát xoay người, cùng mấy người Lương Long Đình lên máy bay trực thăng. Trong suốt quá trình, cậu vội vã đến rồi lại vội vã đi trước mắt Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh, từ đầu đến cuối không nhìn hai cô gái lấy một cái, khiến trong lòng bọn họ rất thất vọng, cực kỳ khó chịu.
Chỉ một lát sau, máy bay trực thăng cất cánh, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.