Dạng người như Diệp Thiên, cậu ta đánh ba, bốn người như vậy cũng không tốn mấy sức lực, Diệp Thiên dám đưa Tiếu Văn Nguyệt đi trước mặt cậu ta, nên cú đấm này cậu ta không thể nương tay.
“Bụp!”.
Vốn tưởng cú đấm của cậu ta có thể đánh gục Diệp Thiên, Diệp Thiên lại không cần quay đầu, chỉ gạt bàn tay về phía sau, tát thẳng vào má phải của Từ Tôn.
Từ Tôn bay thẳng về phía sau như cánh diều đứt dây, đập vào liên tiếp ba, bốn chiếc bàn rượu.
Lí Thu Hà đã đứng ngây người tại chỗ, cô ta thực sự khó mà tin được Diệp Thiên lại dám ra tay với Từ Tôn.
Các cậu ấm cô chiêu ở tầng lớp thượng lưu của thành phố Phán bên cạnh, ai nấy nhìn cũng sững sờ, Từ Tôn, đường đường là một cậu ấm nổi tiếng thành phố Phán, con trai của Từ Uyên Đình, xưa nay chỉ có cậu ta đánh người khác, vậy mà bây giờ lại bị một cát tát của một thiếu niên lạ mặt đánh cho bay, bọn họ kinh ngạc đến mức trố mắt nhìn.
“Phụt!”.
Từ Tôn nhổ ra máu tươi, còn thêm cả hai chiếc răng đầy máu nữa, trong lòng cậu ta căm phẫn đến tột độ.
“Người đâu, mau gọi người đến đây!”.
Cậu ta không ngừng hét lên, trong lúc cậu ta gào hét, mấy chục bảo vệ quán bar tay cầm dùi cui điện ào ào lao đến, đều đứng phía sau Từ Tôn.
Mỗi một bảo vệ đều được Từ Tôn lựa chọn rất kỹ, nói là phụ trách công việc bảo vệ, nhưng thực ra đều là những tên chuyên đánh đấm mà Từ Tôn thuê về, ai nấy đều vô cùng hung dữ.
Giờ đây nhìn thấy sếp bị đánh, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Những người còn lại, không liên quan đến mọi người, đi hết ra cho tôi!”.
Từ Tôn hét lên, các cô chiêu cậu ấm kia đều chạy ra khỏi quán bar, Lí Thu Hà cũng đứng sang một bên.
Sau đó Từ Tôn chỉ vào Diệp Thiên, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy máu.
“Xông lên hết cho tôi, đánh cho hắn chết, đánh chết tôi chịu trách nhiệm!”.
Đám bảo vệ lập tức xông lên, vung dùi cui điện lao về phía Diệp Thiên, bọn họ chỉ biết nhận tiền hành sự, còn Diệp Thiên sống hay chết thì bọn họ căn bản không quan tâm.
“Bốp!”.
Bị mấy chục người vây quanh, nhưng biểu cảm của Diệp Thiên không hề thay đổi, cậu chỉ đánh ra một chưởng.
“Á!”.
Sáu, bảy tên bảo vệ đứng phía trước đều cùng lúc ộc máu tươi, bay ngược ra sau, đâm sầm vào hơn chục người.
Những người còn lại đều hốt hoảng, sau khi lưỡng lự, bọn họ lại xông lên.
Diệp Thiên từ đầu đến cuối không hề động đậy, mỗi lần chỉ tung một chưởng, mỗi chưởng tung ra sẽ khiến hơn mười người bị thương nặng ngã gục xuống đất, chỉ trong phút chốc, cả đại sảnh của quán bar đã đầy rẫy bảo vệ ngã chồng lên nhau, kêu la thảm thiết.
Lí Thu Hà đứng cách đó không xa, hai mắt gần như cứng đờ, cô ta véo mạnh vào người một cái, cảnh tượng xảy ra trước mắt thực sự quá thể sốc, một mình Diệp Thiên chỉ đánh vài chưởng đã đánh gục hết mấy chục bảo vệ, cảm giác như đang xem phim hành động.
Diệp Thiên giải quyết xong tất cả đám người đó mà như thể vừa làm xong chuyện gì rất nhỏ vậy, biểu cảm dửng dưng, cúi người kéo Tiếu Văn Nguyệt lên.
Tiếu Văn Nguyệt thấy có người khác động vào người, cô ta lập tức sực tỉnh với vẻ cảnh giác, cố gắng mở mắt ra.
Cô ta cố gắng chống lại cơn buồn ngủ đang ập đến, cuối cùng cũng nhìn rõ được người đứng trước mặt.
“Diệp Thiên?”.
Cô ta khẽ thốt lên, giọng nói yếu ớt.
Diệp Thiên vẫn lạnh lùng, nhẹ nhàng nói: “Cho cô lựa chọn một lần nữa, tiếp tục ở lại đây hay là tôi đưa cô đi?”.
Tiếu Văn Nguyệt vừa rồi rơi vào hôn mê đã nhận ra được bản thân bị người ta bỏ thuốc mê, cô ta gần như không do dự, lúc đó liền trả lời.
“Đưa tôi đi!”.
Diệp Thiên gật đầu, cõng Tiếu Văn Nguyệt lên lưng, đột nhiên, Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy khắp người ấm áp, vô cùng yên tâm, rồi cô ta lại chìm vào giấc ngủ.
“Mẹ kiếp, đánh tao xong còn muốn đi sao?”.