Cô ta xoay người, nhìn chằm chằm Diệp Thiên, giống như lấy dũng khí, đột nhiên mở lời.
“Diệp Thiên, tôi muốn biết anh đã cõng bao nhiêu cô gái, tôi là người thứ mấy?”.
Diệp Thiên nghiêng đầu qua, cảm thấy kì lạ, hỏi: “Câu hỏi này có ý nghĩa gì không?”.
Tiếu Văn Nguyệt lại dùng ánh mắt kiên định nói: “Tôi muốn biết, có thể nói cho tôi không?”.
Cô ta nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên, vẻ mặt quật cường, cô ta nhất định phải biết được đáp án của câu hỏi này.
Diệp Thiên sờ căm, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.
“Cô là người đầu tiên”.
Nghe được câu trả lời của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt ngẩn người ra, sau đó vẻ chán nản và buồn bã lúc trước bỗng biến mất, ngược lại khóe miệng cong lên thành một nụ cười vui vẻ.
“Vậy sao? Tôi là người đầu tiên sao?”.
Đáp án này khiến trong lòng cô ta vui như nở hoa, cô ta cũng không biết vì sao mình lại vui như vậy.
Trên mặt tràn ngập nét cười, cô ta mở cửa rời khỏi phòng Diệp Thiên, cảm thấy cả người vô cùng dễ chịu.
“Lạ thật!”.
Diệp Thiên lắc đầu, lại nằm xuống ghê sofa. Cậu không muốn đoán tâm tư của Tiếu Văn Nguyệt, cũng không có hứng thú để đoán.
“Rầm!”. —————–
Lúc Tiếu Văn Nguyệt ra khỏi cửa không hề khóa cửa phòng, bỗng một tiếng động vang lên, cửa phòng bị đạp mở. Một người khí thế hung hăng bước vào, thoáng cái đã đứng trước sofa.
“Tên họ Diệp kia, nói mau, vì sao Nguyệt Nguyệt lại bước ra từ phòng cậu, tối hôm qua hai người đã làm gì trong này?”.
Người đến là Sở Thần Quang. Lúc này, người nằm trong top mười thanh niên xuất sắc của Lư Thành lại vô cùng nóng nảy, tức giận nhìn Diệp Thiên, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Vừa rồi khi Tiếu Văn Nguyệt ra khỏi phòng Diệp Thiên, cậu ta vừa khéo ở cuối hành lang nhìn thấy cảnh ấy, thế là lập tức nổi nóng, lòng đố kị dâng lên.
Tại đây có hình ảnh