Cho dù cao cấp hơn một chút thì cũng chỉ như sở Thần Quang, nắm trong
tay công ty trị giá mười triệu tệ, được người ta gọi là thanh niên trẻ tuổi tài cao.
Nhưng một người ở cùng độ tuổi với họ mà có thể đứng đầu tỉnh Xuyên, thống lĩnh các nhân vật lớn, trở thành Diệp tiên sinh được mọi người tôn sùng sao? Cứ như chuyện nghìn lẻ một đêm vậy.
“Đương nhiên tôi biết tin tức này có hơi khó tin, nhưng đó là sự thật. Hầu hết các ông lớn mà tôi quen đều nói như vậy”.
Lâm Thiếu Bân nhún vai, ban đầu anh ta biết được tin tức này cũng kinh ngạc một lúc lâu.
Nhưng bây giờ, trong lòng anh ta chỉ có kính nể và tôn sùng Diệp tiên sinh. Hơn nữa, bố anh ta từng nói không lâu nữa, đợi đúng thời cơ thì sẽ giới thiệu
anh ta với Diệp tiên sinh, cho anh ta gặp Diệp tiên sinh.
Một khi gặp được Diệp tiên sinh, nhờ Diệp tiên sinh chỉ dẫn vài câu, anh ta sẽ không còn đơn giản là cậu ấm ở Xuyên Nam nữa. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, anh ta đều cảm thấy háo hức.
“Tuổi trẻ mà có thể đứng đầu thế giới ngầm tỉnh Xuyên, Diệp tiên sinh đúng là siêu phàm!”.
Tiếu Lâm hoàn hồn trở lại, không khỏi cảm khái lên tiếng.
Lí Tinh Tinh mắt lấp lánh, cô ta vốn tưởng Diệp tiên sinh là trung niên khoảng ba mươi tuổi, cho dù là vậy, cô ta cũng sùng bái vô cùng. Bây giờ nghe nói Diệp tiên sinh là một người trẻ tuổi cùng độ tuổi với bọn họ, cô ta càng mừng thầm trong lòng, bắt đầu mơ mộng cuộc gặp gỡ tuyệt đẹp giữa mình
và Diệp tiên sinh, cuối cùng bước vào lễ đường đám cưới, trở thành “nữ hoàng” của tỉnh Xuyên.
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ cũng liên tục thở dài. sở Thần Quang sờ mũi, cười gượng nói: “Không biết chúng ta phải phấn đấu bao lâu mới có thể đạt đến trình độ như Diệp tiên sinh!”.
Mọi người đều im lặng, trình độ giống như Diệp tiên sinh nào chỉ phấn đấu là có thể đạt được dễ như vậy?
Tiếp đó, chủ đề trò chuyện gần như đều không xa rời Diệp tiên sinh. Lâm Thiếu Bân kể lại những sự tích và bản lĩnh của Diệp tiên sinh nghe được từ bố mình cho mọi người, ai nấy đều kinh ngạc.
Còn Diệp Thiên từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu ăn cơm, không ai chú ý đến cậu.
Sau bữa tối, mọi người lại trò chuyện vài câu với Tiếu Lâm. Lâm Thiếu Bân đề nghị đến quán bar ngồi, mọi người cùng hưởng ứng, rời khỏi biệt thự nhà họ Tiếu.
Diệp Thiên đi theo sau mọi người, vốn định ra khỏi khu biệt thự sẽ rời đi một mình. Nhưng cậu vừa bước ra khỏi biệt thự nhà họ Tiếu, Lâm Thiếu Bân lại đột nhiên dừng bước, chặn trước mặt cậu.
Đám người Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ thấy thế đều biến sắc, sở Thần Quang lại cười thầm trong lòng.
Vừa rồi Diệp Thiên đã làm mất mặt Lâm Thiếu Bân, bây giờ Lâm Thiếu Bân trả thù rồi đây!
“Diệp Thiên phải không?”.
Lâm Thiếu Bân nhìn thẳng vào Diệp
Thiên, giọng điệu kiêu ngạo tự đại.
“Tôi mặc kệ cậu có quan hệ gì với Giai Lệ, nhưng tôi có thế nhìn ra, cậu xuất hiện khiến cô ấy không vui”.
Anh ta bước lên trước hai bước, nheo mắt lại.
“Từ hôm nay trở đi, cậu hãy tránh xa Giai Lệ một chút. Nơi cô ấy xuất hiện, tốt nhất cậu đừng xuất hiện trong phạm vi mười mét xung quanh cô ấy, nghe rõ rồi chứ?”.
Cố Giai Lệ nghe vậy ánh mắt dao động, định bước tới nói đỡ cho Diệp Thiên, nhưng lại bị Lí Tinh Tinh giữ lại.
“Ồ?”
Diệp Thiên hờ hững nhìn lại: “Dựa vào đâu?”.
vào đâu?”.
Lâm Thiếu Bân tràn đầy tự tin, khóe miệng hiện lên nụ cười khinh thường.
“Dựa vào tôi là Lâm Thiếu Bân, dựa vào tôi là con trai của Lâm Thiên Nam!”.
Cuối cùng cậu ấm nhà họ Lâm cũng để lộ ra vũ khí sắc bén nhất. Đây chính là phong cách làm việc trước nay của anh ta, chưa bao giờ dài dòng, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “bá đạo”.
Ánh mắt mọi người đều dồn lên người Diệp Thiên. Tiếu Văn Nguyệt muốn nói giúp Diệp Thiên vài câu nhưng lại không biết giúp thế nào. Trước mặt Lâm Thiếu Bân, ngay cả sở Thần Quang cũng không đủ trình độ, đương nhiên cô ta càng không có tiếng nói.
“Lâm Thiên Nam?”.
Nghe đến cái tên này, Diệp Thiên đột nhiên nhếch miệng cười.