“Sau ngày hôm nay, đại danh Diệp Lăng Thiên sẽ được ghi vào lịch sử giới võ thuật Hoa Hạ, để lại kỳ tích kinh điển!”.
Dược Không Nhàn đứng thẳng người, lắc đầu thở dài, hôm nay ông ta chứng kiến mộ vị truyền kỳ mới phất lên.
Dược Du đứng bên cạnh, ánh mắt hướng về nơi xa xăm, cả đời này cô ta luôn mến mộ những người mạnh nhất trong cùng thế hệ, trước đây, cô ta vốn cho rằng Diệp Tinh mới là người mạnh nhất thời nay, nhưng bây giờ xem ra, người mạnh nhất lại là thiếu niên có thể nắm giữ sự sống và cái chết đang đứng trên cột đá kia.
Diệp Thiên không hề quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, biểu cảm của cậu lạnh tanh, chắp tay sau lưng đứng giữa cột đá, cho dù đã giết chết Tiêu Ngọc Hoàng là một trong
“Tứ Tuyệt”, nhưng cậu cũng không mấy vui mừng.
Trận đấu này, cậu vẫn chưa tìm được chân lý của võ thuật!
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên giữa đám đông.
“Diệp Lăng Thiên, chúc mừng cậu đã chiến thắng!”.
Mọi người quay đầu qua nhìn, chỉ thấy kiếm thánh Watanabe Heizou đang từ từ đứng dậy.
Bàn chân ông ta giậm xuống bờ vực một cái, bay xuyên qua màn mưa, nhanh như một thanh kiếm sắc, đáp thẳng xuống một chiếc cột đá!
“Trận đấu giữa cậu và Tiêu Ngọc Hoàng đã kết thúc, bây giờ đã đến lúc giải quyết chuyện của tôi và cậu rồi!”.
Trong chớp mắt, đỉnh núi Phi Vũ rơi vào yên lặng, tất cả người xem đều tỏ ra kinh ngạc.
Trận chiến của Diệp Thiên và Tiêu Ngọc Hoàng phân định thắng thua, quyết chiến sinh tử, nhưng không ai ngờ vị Kiếm Thánh Đảo Quốc này sẽ đứng ra chen một tay vào ngay lúc này.
“Watanabe Heizou?”.
Đám người Dược Không Nhàn định rời đi chợt dừng bước, vẻ mặt sửng sốt.
Diệp Thiên phong thần sau một trận chiến, giết chết Tiêu Ngọc Hoàng ngay tại đây, bây giờ khí thế đang ớ đỉnh cao, sắc bén không thế chống đỡ. Watanabe Heizou là tay kiếm vô thượng một đời, hẳn cũng biết rõ tìm Diệp Thiên quyết
đấu vào lúc này mang ý nghĩa gì.
Nhưng Watanabe Heizou đã lên tiếng, đến đứng ở đối diện Diệp Thiên, khiến đám người Dược Không Nhàn không thể hiểu nổi.
“Thầy…”.
Kawasa Hidetatsu đứng ở mé vách núi, ánh mắt sâu thẳm, biết rõ lúc này ra trận chắc chắn sẽ rơi vào thế yếu, thậm chí bảy mươi phần trăm sẽ có kết cục giống như Tiêu Ngọc Hoàng, nhưng Watanabe Heizou vẫn hiên ngang đứng ra. Đến lúc này, hắn mới hiếu chấp niệm và ý chí theo đuối “cảnh giới siêu phàm” của Watanabe Heizou đã đến mức độ nào.
“Còn đánh nữa sao?”.
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ nhìn quanh, trong lòng lại hồi hộp. Vốn cho
rằng Diệp Thiên giành thắng thì chuyện này sẽ kết thúc, bây giờ lại xảy ra biến cố.
Sau cơn kinh ngạc ngắn ngủi, tất cả người xem bùng nổ tiếng la hét như thủy triều dâng.
Bọn họ thật sự không ngờ, ngày hôm nay trên đỉnh núi Phi Vũ, không chỉ thấy hai cao thủ của Hoa Hạ là Diệp Thiên và Tiêu Ngọc Hoàng quyết đấu, mà bây giờ còn có cơ hội xem hai nhân vật đỉnh cao của Hoa Hạ và Đảo Quốc giao chiến.
Hơn mười năm trước, Watanabe Heizou đã có danh tiếng rất lớn ở Hoa Hạ, từng đánh bại vô số cao thủ. Nhưng lúc đó ông ta đến nhanh, đi cũng nhanh, nhiều người chưa được thấy tận mắt ông ta ra tay, lúc này đây, có vẻ bọn họ có thể chứng kiến rồi.
Diệp Thiên giết chết Tiêu Ngọc Hoàng, bây giờ cậu chắn chắn là nhân vật đại diện cho giới võ thuật Hoa Hạ. Còn Watanabe Heizou được gọi là Kiếm Thánh Đảo Quốc, cũng là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới võ thuật Đảo Quốc. Trận chiến giữa hai người so với trận chiến giữa Diệp Thiên và Tiêu Ngọc Hoàng trước kia càng đáng xem, khiến mạch máu người ta sôi trào.
Diệp Thiên đứng chắp tay sau lưng, khóe miệng nhếch lên một đường cong hứng thú.