Thấy Diệp Thiên đi cùng Cố Giai Lệ đến, ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi thay đổi, có phần ngạc nhiên.
“Giai Lệ, cậu và anh ta”.
Cố Giai Lệ mỉm cười giải thích: “Anh Diệp Thiên ngày trước ở cùng dưới quê với mình, bọn mình có thể coi như bạn chơi cùng hồi nhỏ”.
Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Diệp Thiên lại có mối quan hệ này với Cố Giai Lệ.
Cô ta không hỏi nhiều, kéo cánh cửa xe ra.
“Ừ, lên xe đi!”.
Tiếu Văn Nguyệt kéo Cố Giai Lệ ngồi xuống ghế sau, sau đó cô ta cũng vào theo, lúc này mới nói với Diệp Thiên: “Diệp Thiên, anh ngồi ghế trước đi!”.
Diệp Thiên gật đầu, ngồi vào ghế lái phụ, tài xế mới bắt đầu khởi động xe.
Đến biệt thự nhà Tiếu Văn Nguyệt, Tiếu Văn Nguyệt kéo Cố Giai Lệ đi trước, còn một mình Diệp Thiên đi theo sau, biểu cảm rất bình thản.
“Mẹ, Giai Lệ đến rồi nè!”.
Vừa vào đến cửa, Tiếu Văn Nguyệt liền lên tiếng.
“Là Giai Lệ à, mau ngồi đi cháu!”.
Hà Tuệ Mẫn đeo tạp dề, từ trong bếp ló đầu ra.
“Cháu chào cô Hà!”.
Cố Giai Lệ mỉm cười, chào Hà Tuệ Mẫn, Diệp Thiên đúng lúc cũng vào đến nơi.
Thấy Diệp Thiên, nụ cười trên mặt Hà Tuệ Mẫn càng tươi tắn hơn, bà ấy liền đi ra khỏi bếp.
“Tiểu Thiên, cái thằng bé này, cháu bảo cô nên nói gì đây!”.
Bà ấy tỏ vẻ giận dỗi: “Ngày trước cô chỉ cho cháu mười nghìn tệ, hơn nữa cô còn nói đó là chút quà cô cảm ơn cháu đã chỉ đường cho cô, nhưng giờ cháu lại trả cô tận một trăm nghìn, vậy là ý gì hả, là cảm thấy cô thiếu tiền sao?”.
Diệp Thiên sờ lên mũi, lắc đầu nói: “Cô Hà, cháu không có ý đó!”.