thuật Hoa Hạ, bị người ta bài xích, cuối cùng rơi vào tuyệt
vọng chán nàn và sáng lập ra Thế Giới Hắc Ám, chiêu mộ
những cao thủ hung tàn độc ác, tạo nên đội sát thủ khiến
người khác nghe danh đã khiếp đảm.
Còn bản thân hắn cũng được mệnh danh là Chúa Tể
Hắc Ám!
Tính ra thì Chúa Tề Hắc Ám đã không đi lại trong giới
võ thuật gần ba mươi năm nay rồi. Rất nhiều người đều
nói hắn đã chết, nhưng không ngờ, hôm nay cao thù
truyền kỳ một thời đại lại xuất hiện ở Lư Thành.
Ánh mắt Diệp Thiên lóe lên, trên mặt có chút hứng
thú, cậu khẽ cười thành tiếng.
“Thật không ngờ trong một đội sát thủ còn con cũng
có một người đạt cảnh giới siêu phàm, thú vị đấy!”
Diệp Thiên vừa dứt lời thì những người có mặt lại
chấn động.
Những người trẻ như Kỳ Nhược Yên đương nhiên có
nghe nói tới cấp bậc bên trên chí tôn võ thuật chính là
cảnh giới siêu phàm!
Và cảnh giới siêu phàm đã gần năm mươi năm chưa
từng xuất hiện trên thế giới, là cảnh giới chỉ tồn tại trong
truyền thuyết. Nhưng nghe Diệp Thiên nói thì có nghĩa
rằng Chúa Tề Hắc Ám ở trước mắt lại chính là một cao thủ
thuộc cảnh giới siêu phàm?
Họ khó có thể tưởng tượng được lúc này lại có một tồn
tại huyền thoại đang đứng trước mặt mình!
“Cành giới siêu phàm?”
Quách Dương và Lục Thiên Thư đều kinh ngạc, cảnh
giới này là mục tiêu cả đời của bọn họ, còn Chúa Tể Hắc
Ám, cao thủ lừng danh thời đại trước, thật sự đã đạt tới
cảnh giới này rồi sao?
Đây là lần đầu tiên trong đời họ gặp được người thuộc
cảnh giới siêu phàm thực thụ!
Chúa Tể Hắc Ám không gật cũng không lắc, hắn chỉ
bình thàn nhìn về phía trước.
“Diệp Lăng Thiên, quả nhiên tôi không nhìn
lầm người!”
“Trong danh sách xếp hạng cao thủ Hoa Hạ hai mươi
lăm năm trước, chỉ có Tiểu Phật Tây Lĩnh là người tôi đánh
giá cao hơn người khác vài phần. Còn trong danh sách
xếp hạng cao thủ Hoa Hạ ngày hôm nay, Mộ Dung Vô
Địch thì được đánh giá phân nửa, Diệp Vân Long miễn
cưỡng tính là một. Còn cậu là người duy nhất mà tôi coi trọng!”
Những người còn lại đều là thầm cảm thấy ớn lạnh.
Tiểu Phật Tây Lĩnh là người đứng số một trong bằng xếp
hạng cao thủ Hoa Hạ thế hệ trước, thống lĩnh một thời
đại, trấn áp quần hùng. Có thể nói đó là cao thù đình cao
thực sự. Còn Diệp Vân Long, Mộ Dung Vô Địch cũng đều
là cao thủ đình cao thực thụ ở thời đại này.
Nhưng trong con mắt của Chúa Tể Hắc Ám, dường
như họ cũng chì rất tầm thường, không hề được coi trọng.
Thậm chí hắn còn nói Mộ Dung Vô Địch và Diệp Vân Long
chì miễn cưỡng lọt vào mắt hắn mà thôi. Khẩu khí lớn như
vậy quả thực khó lòng tưong tượng.
Trong mắt của Chúa Tề Hắc Ám nổi lên hai tia sáng
cuộn xoáy, một đen và một tím, trông vô cùng bí ẩn và
huyền bí, hắn ta nói tiếp: “Tôi vốn tường rằng Diệp Vân
Long sẽ là người đầu tiên bước vào cảnh giới siêu phàm
trong thời đại này, nhưng sự xuất hiện của cậu đã hoàn
toàn lật ngược quan điểm của tôi!”