“Chu Dương, thôi bỏ đi, một cô bé chưa từng va chạm xã hội, chúng ta chấp làm gì?”.
Cô gái trẻ đứng sau Tiết trưởng lão đột nhiên lên tiếng, giọng nói trong trẻo du dương, như thế nữ thần cung trăng.
Cô ta đeo mạng mặt, không nhìn được dung nhan, nhưng chỉ nhìn đôi mắt hút hồn và làn da mịn màng kia đủ để thấy được dung nhan của cô ta xinh đẹp đến mức nào.
Chu Dương ớ bên cạnh thấy thế liền gật đầu, không dám phản bác, rõ ràng cô gái này bảo gì nghe nấy, thậm chí tâm phục.
Anh ta ngưỡng mộ cô gái đã lâu, nhưng chưa bao giờ thể hiện ra, vì anh ta biết bản thân không đủ tư cách, không thế lọt vào mắt của cô ta.
Vì trong lòng cô gái đã có người khác, mạnh hơn anh ta gấp nhiều lần, đó chính là “anh chàng” nhà họ Diệp ở thủ đô.
Diệp Tinh, một trong chín vị thiên tài đỉnh cao ở Hoa Hạ.
Tuy anh ta ghen tị với Diệp Tinh, nhưng lại không thể không thừa nhận sức mạnh của Diệp Tinh.
Nói về tuổi tác thì Diệp Tinh còn ít hơn anh ta nhiều tuổi, lại đã có được tu vi gần đến cấp chí tôn võ thuật, thậm chí Diệp Tinh còn từng đánh bại một vị cao thủ ở đỉnh cao tông tượng đã thành danh từ lâu, chỉ riêng điểm này thôi anh ta đã không thể làm được rồi.
Diệp Tinh danh tiếng lẫy lừng, là thiên tài số một trẻ tuổi trong giới võ thuật của Hoa Hạ, sánh ngang với Hoa Lộng Ảnh của nhà họ Hoa ở thủ đô và
người được mệnh danh là kiếm thủ thiên tài ở hồ Ngọc Nguyệt là Lí Thanh Du, đến điện chủ của Dược Vương Điện bọn họ cũng từng nói, giới võ thuật Hoa Hạ tương lai sẽ do ba người này dẫn đầu.
Số lượng anh hùng hào kiệt theo đuổi cô gái vô cùng nhiều, nhưng lại chưa bao giờ khiến cô ta để mắt tới, chỉ có khi nhắc đến Diệp Tinh, cô ta mới nở nụ cười, cười một cách vui mừng, điều này khiến lòng đố kỵ của anh ta càng lên cao, nhưng lại không thể thay đổi hiện thực.
Đó là con trai của Diệp Vân Long, cao thủ đứng đầu Hoa Hạ đó!
Nhìn khắp Hoa Hạ, cho dù là một cao thủ chí tôn võ thuật đối mặt với Diệp Tinh, e rằng cũng phải kiêng nể, thế thì anh ta là cái gì chứ?
“Công chúa, chúng ta tiếp tục đợi
hay là ra tay luôn?”.
Tiết trưởng lão thu lại suy nghĩ trước đó, nhà họ Diệp ở thủ đô, cho dù có trồng cỏ Ngân Lân thật thì cũng sẽ không đến tỉnh Xuyên này để trồng.
Ông ta nghĩ vậy, nhìn sang cô gái lạnh lùng, dường như đang hỏi ý kiến của cô ta.
Cô gái chính là Dược Du, con gái độc nhất của điện chủ Dược Vương Điện, được tôn làm công chúa Dược Vương Điện, nhân vật thiên tài xuất sắc nhất trong một trăm năm nay của Dược Vương Điện.
“Chờ thêm đi, xem người của bảy gia tộc kia xử lý thế nào, nếu cuối cùng không đàm phán được thì cũng không tránh khỏi việc ra tay!”.
Giọng nói của Dược Du lạnh lùng,
đôi mắt lạnh băng, dường như trong lòng đã có dự tính.
“Ồ, thì ra vị này là công chúa của Dược Vương Điện?”.
Phan Việt đứng đó không xa, quay đầu nhìn, ánh mắt tràn đầy khen ngợi.
“Nghe nói dung mạo công chúa Dược Du vô cùng xinh đẹp, khí chất xuất chúng, hôm nay được gặp quả đúng là danh bất hư truyền, chẳng trách cậu chủ của chúng tôi gặp công chúa một lần xong không thể quên nổi, đã mang lòng yêu mến công chúa!”.
“Không biết khi nào công chúa Dược Du có thời gian, tôi mời công chúa đến nhà họ Phan chúng tôi một chuyến, cậu chủ nhà chúng tôi đã tương tư cô rất lâu rồi!”.
Dược Du thấy vậy, biểu cảm vẫn
lạnh lùng, đôi mắt hơi cụp xuống.
“Người mà ông nói là Phan Đạo Tân?”.
Ngay sau đó, giọng nói của cô ta càng trở nên sắc lạnh.
“Anh ta thì có tư cách gì để tôi phải đến tận đó?”.
“Cô!”.
Phan Việt tức tối, mặt biến sắc.
Dược Du lại không quan tâm, vẫn nói tiếp: “Lớp người trẻ ở Hoa Hạ tôi chỉ coi trọng Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du mà thôi, và trong đó, Diệp Tinh là người có hi vọng nhất trong ba năm trớ lại đây sẽ đạt đến cảnh giới chí tôn võ thuật, Phan Đạo Tân nhà họ Phan của ông còn không bằng cả chín vị thiên tài đỉnh cao, vậy mà cũng đòi hẹn gặp tôi?”.
Biếu cảm của Phan Việt thay đổi liên tục, cuối cùng nén cơn giận xuống, và không ra tay.