Mắt Tiếu Văn Nguyệt sáng lên, lần đầu tiên cô ta nhận ra mẹ cò ta lại là một người nhìn xa trông rộng đến vậy, trong lòng không khỏi khâm phục.
Hà Tuệ Mẫn gần như nói đúng hết đặc điếm của Diệp Thiên, Diệp Thiên xưa nay chưa bao giờ thể hiện ra có ham muốn mãnh liệt với bất cứ thứ
gì, gần như những thứ này không hề thu hút được cậu, càng không có bất kỳ nhân vật máu mặt nào khiến cậu lộ ra vẻ tòn trọng và kính nể, cho đến bây giờ, cô ta cũng chỉ nhìn thấy Diệp Thiên tương đối tôn trọng với mỗi mẹ cô ta mà thôi.
Tiếu Văn Nguyệt không nói gì, Hà Tuệ Mẫn đã kéo tay cô ta lại.
“Nguyệt Nguyệt à, con nghe mẹ nói này!”.
Hà Tuệ Mẫn dốc lòng dặn dò: “Thích một người đúng là một cảm giác rất đẹp, mẹ rất vui khi con có được trải nghiệm như
vậy, trước khi Tiểu Thiên đến Lư Thành, chưa từng có cậu con trai nào lại có thể gây ảnh hưởng lớn với con như vậy”.
“Nhưng mẹ phải nhắc nhở con, lựa chọn một nửa của mình nhất định phải thận trọng, phải nhìn nhận về điều kiện trên mọi mặt!”.
Bà ấy hơi ngẩng đầu lên, dường như đang nhớ về trước đây, giọng nói đầy cảm khái: “Hồi học đại học mẹ từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm, khi đó mẹ gần như đã quyết định hi sinh hết cho người đó, mẹ đồng ý cùng người đó đồng cam cộng khổ, đổi mặt vời tất cá, cho
dù phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mẹ cũng cam lòng”.
“Nhưng sau đó mẹ mới biết, đó chẳng qua chỉ là mơ ước của mẹ thòi, dưới áp lực của hiện thực, tình yêu mà không có nền tảng vật chất thì không thể hạnh phúc được!”.
“Cho dù con có thích người đó đến đâu, cuối cùng vẫn phải đối mặt với thực tế, nếu đến việc ăn no mặc ấm cũng khó khăn, thì có đi đến đâu cũng đều chỉ có thể trở thành nền cho người khác, tình cảm như vậy con có cần không?”.
Hà Tuệ Mẫn nhẹ nhàng vuốt ve trán Tiếu Văn Nguyệt, dịu dàng nói.
“Nguyệt Nguyệt, không cần biết rốt cuộc con có suy nghĩ như thế nào, nhưng mẹ vẫn phải nói với con, đây chính là một xã hội tàn khốc, đây chính là hiện thực mà con phải đối mặt!”.
“Xã hội, hiện thực sao?”.
Tiếu Văn Nguyệt cười gượng.
“Mẹ, nếu người con thích có năng lực rất cao thì sao?”.
Hà Tuệ Mẫn nhíu mày, gật đầu: “Người con thích vô cùng ưu tú, năng lực xuất chúng đương nhiên là tốt nhất!”.
“Nhưng với xuất thân và gia đình của con, nửa kia của con ít
nhất cũng phái có máu mặt. Nhỏ cũng phải là quản lý một vùng, lớn thì là quan chức của một thành phố, hoặc là nhân tài kinh doanh, đứa con của trời, như vậy mới xứng với con được”.
“Mẹ biết Tiểu Thiên là một đứa rất đặc biệt, nhưng ngoài việc cậu ấy có chút bản lĩnh, có sự kiêu ngạo trời sinh, mẹ chưa thấy cậu ấy có chỗ nào đáng để khen”.
“Nội tâm cậu ấy kiêu ngạo, nói trắng là tự phụ, chưa bao giờ để ai vào mắt, hành sự độc lập, gần như không có giao lưu gì nhiều với người xung quanh. Tính cách như vậy bất kế là ở
giới quan chức nhà nước hay ở thương trường đều định sẵn sẽ bước đi rất khó khăn”.