Những cao thủ chí tôn võ thuật nói chung và Dược Không Nhàn nói riêng, đều thốt lên thành tiếng.
Mặt Dược Du biến sắc, tuy cô ta còn trẻ, nhưng cũng từng nghe nói về công phu luyện thân thể thuộc về một chi nhánh của Tây Vực này.
“Không ngờ Tiêu Ngọc Hoàng lại có thể tu luyện được Kim Cang Hoành Luyện!”.
Ông lão cụt tay há mồm trợn mắt, giọng nói hơi rưng rưng.
“Ông nội, Kim Cang Hoành Luyện là gì vậy ạ?”.
Người phụ nữ váy trắng đột nhiên hỏi.
“Kim Cang Hoành Luyện là một công phu ngoại môn do một chi nhánh của thiếu lâm Tây Vực tự sáng lập ra để tôi luyện xương cốt, tu luyện đến cuối cùng có thế có được thân thế cứng rắn như lực sĩ Kim cang, dao và súng không làm gì được, nước và lửa cũng không thể xâm phạm, chống được cả đạn của súng trường!”.
Bọn Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ đứng bên cạnh nghe thấy, biểu cảm thay đổi rõ rệt, nếu như vậy thật thì Tiêu Ngọc Hoàng chẳng phải là tu luyện cả trong lẫn ngoài, gần như là vô địch sao?”.
Mọi người đều chăm chú nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoàng, Tiêu Ngọc Hoàng có một cơ thể đầy gân thép xương sắt, vậy quyền kia của Diệp Thiên có thể làm cho ông ta bị thương không đây?
Tiêu Ngọc Hoàng bị nắm đấm màu xanh lam đánh trúng chính diện, cơ thể ông ta đứng bất động, như một bàn thạch đúc, còn nắm đấm màu xanh lam lại bị chấn động tản ra trong tích tắc.
Ánh mắt Dược Du nheo lại, một quyền mạnh đến mức có thể giết chết Phan Hoài Uyên của Diệp Thiên, thế mà lại không có chút tác dụng gì đối với Tiêu Ngọc Hoàng.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu vì sao “Ngọc Hoàng Đại Đế” có thể trấn áp toàn tỉnh Kiềm, khiến các võ giả Hoa Hạ nghe thấy đều run sợ, đây chính là điều đáng sợ của Tiêu Ngọc Hoàng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù cô ta có vô cùng sùng bái Diệp Thiên đi chăng nữa, nhưng cũng không thể không nghi ngờ, trận chiến này Diệp Thiên rốt cuộc có thể thắng hay không.
Sức mạnh của quyền đó tuy bị phân tán đi, nhưng Diệp Thiên lại hình như không cảm nhận được gì vậy, vẫn đứng trên cột đá nhếch miệng cười.
Còn Tiêu Ngọc Hoàng, cuối cùng vào lúc này ông ta ngẩng đầu lên, một dòng máu chảy xuống từ khóe miệng, hòa vào trong màn mưa.
Thế mà Tiêu Ngọc Hoàng lại bị thương rồi sao?
Những tiếng ồ lên lập tức vang khắp đỉnh núi Phi Vũ, từng ánh mắt bàng hoàng kinh ngạc nhìn về phía ngực của Tiêu Ngọc Hoàng, trên làn da màu vàng ánh kim của ông ta, thế mà lại hơi bị lõm vào, xuất hiện một hình bằng nắm đấm.
Tiêu Ngọc Hoàng tu luyện Kim Cang Hoành Luyện của Phật Môn Tây Vực, bộ xương trong người đều như thế được làm từ sắt, và bao trùm bởi một làn da thép, thế mà lại không đỡ được quyền vừa rồi của Diệp Thiên, rồi bị thương ngay tại trận như vậy?
Không chỉ những người đứng xem xung quanh cảm thấy bàng hoàng, mà ngay cả bản thân Tiêu Ngọc Hoàng cũng thấy sốc, ông ta cảm thấy bản thân đã vô cùng đánh giá cao Diệp Thiên rồi, cho cậu đứng ở vị trí sánh ngang với ông ta thuộc cấp tông sư trong thiên hạ, nhưng cho đến bây giờ ông ta mới phát hiện ra, bản thân cuối cùng vẫn là đánh giá thấp cậu!
Cho dù thi triển Kim Cang Hoành Luyện, ông ta vẫn không thể đỡ được hoàn toàn quyền này của Diệp Thiên!
Diệp Thiên thu lại nắm đấm, chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt thoáng vẻ thất vọng.
“Giới võ thuật Hoa Hạ tôn vinh “Tứ Tuyệt”, tôi vốn tưởng giao đấu với một vị trong “Tứ Tuyệt” sẽ có thể khiến tôi được mở mang tầm mắt nhiều hơn về giới võ thuật, bây giờ xem ra là tôi đã nhầm!”.
“Ngọc Hoàng Đại Đế, cũng chỉ như vậy mà thôi!”.
Câu nói này của cậu nói ra khiến mặt của tất cả mọi người ở hiện trường đều biến sắc, danh tiếng Tiêu Ngọc Hoàng lẫy lừng Hoa Hạ, từng tung hoành vô địch một thời, nhưng bây giờ, một thiếu niên chưa đầy 20 tuổi, thế mà lại nói thực lực của ông ta chưa đủ tầm?
Trong lòng vô số người đều thầm nghĩ, giới võ thuật Hoa Hạ e rằng sắp đảo lộn rồi!