Võ đài Lư Sơn bị Diệp Thiên dùng nội lực cực mạnh xâm nhập vào bên trong, một chiêu đánh vỡ vụn, vô số mảnh đá vụn bay tứ tung lên trời, bản thân Đường Đôn Nho cũng bị luồng khí này tấn công khiến ông ta ộc máu và bay văng ra xa, hoàn toàn mất đi ý thức chiến đấu.
Ông ta cuối cùng cũng hiểu ra bản thân đã mắc phải một sai lầm ngu ngốc nhất từ trước đến nay, ngay lúc này ông ta đang đối mặt đâu phải là một thằng ranh hống hách chỉ ở cấp cuối tông tượng gì đó, mà rõ ràng là một vị chí tôn võ thuật đỉnh cao.
Cao thủ hiếm có này cho dù là em trai của ông ta, cũng là môn chủ Đường Môn, Đường Thiên Phong cũng không dám nói sẽ thắng, huống
hồ là ông ta?
Bản thân thế mà lại ở trên võ đài Lư Sơn khiêu chiến với một vị chí tôn võ thuật trước mặt bao nhiêu đồng sự trong giới võ thuật ở tỉnh Xuyên, hành vi như vậy nghĩ thôi cũng cảm thấy vô cùng ngu xuẩn rồi.
“Diệp chí tôn!”.
Đường Đôn Nho bị trọng thương, khí thê khắp người đã không còn, nhưng ông ta không hổ danh là bậc điêu luyện trong giới võ thuật, lúc đó liền cúi người chắp tay quyền trước mặt Diệp Thiên.
“Đường Đôn Nho tôi không biết cậu là một vị chí tôn võ thuật, không biết tự lượng sức mình đã khiêu chiến với cậu, thực sự là ngu ngốc đến tột độ!”.
“Tôi đã thất bại, mong Diệp chí tôn nương tay, Đường Môn chúng tôi và Diệp chí tôn từ nay về sau không còn
bất kỳ ân oán!”.
Một vị chí tôn bán bộ trong giới võ thuật vang danh khắp tỉnh Xuyên, lúc này lại cúi người quỳ xin một thiếu niên tha thứ, các vị võ giả xung quanh đều cảm thấy đồng cảm đến thê lương.
Nhưng đây là thế giới của các võ giả, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh làm vua, còn Diệp Thiên, lại là một vị chí tôn võ thuật thực thụ, cho dù là ông hai của Đường Môn cũng không thể không cúi người đầu hàng!
Khoảnh khắc Đường Tu Văn một truyền nhân của Đường Môn nhìn thấy bác cả của mình cúi người xin tha, cậu ta vô cùng bàng hoàng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, đầu óc quay cuồng, ngã luôn xuống đất.
Còn Diệp Thiên đứng trên vùng đất trống, trong mắt cậu từ đầu đến cuối luôn là vè lạnh lùng, chứ không vì Đường Đôn Nho xin tha mà có chút
nhân từ hay thương hại.
“Đường Đôn Nho, vừa rồi tôi đã hỏi ông, chúng ta phân thắng bại hay là quyết sống chết, chính bản thân ông nói vừa phân thắng bại và cũng quyết sống chết!”.
“Bây giờ ông thua dưới tay tôi, lại đến cầu xin tôi, không cảm thấy đã muộn rồi sao?”.
“Hơn nữa, nếu người thất bại là tôi, liệu ông có tha cho tôi không?”.
Nghe thấy giọng nói mang vẻ coi thường của Diệp Thiên, trong lòng Đường Đôn Nho vô cùng sợ hãi, ông ta không ngờ suy nghĩ của Diệp Thiên lại quyết đoán như vậy, đã trở thành người thắng cuộc mà vẫn không muốn buông tha cho ông ta.
“Chạy, phải chạy thôi!”
Gần như là trong tích tắc, ông ta đã vận đủ nội lực toàn thân, nhảy về phía sau định bỏ chạy.
Lúc này, ông ta đã không còn màng đến thể diện nữa, cái gì mà tôn nghiêm của Đường Môn, một khi mất đi tính mạng, tất cả danh lợi của ông ta đều tan thành mây khói, những vất vả tu luyện trong bao nhiêu năm nay cũng đều thành công cốc.
Ông ta dồn hết sức lực để bỏ chạy, tốc độ đương nhiên vô cùng nhanh nhạy, ngay cả tốc độ của con báo săn mồi cũng phải kém xa, chỉ trong tích tắc, ông ta đã cách Diệp Thiên hơn mười trượng.
“Nêu đã dám công khai khiêu chiến với tôi, thì ông nên nghĩ đến kết cục này, ông chạy thoát nổi sao?”.