Hắn là một người tu luyện võ cổ truyền, sớm đã không coi thường sự sống chết của người bình thường, hắn đến đây chính là muốn xem xem là ai lại to gan như vậy, dám “dụ dỗ” người phụ nữ trong lòng hắn.
“Cát Khắc Thiết Lực!”
Cát Khắc Tú Uyển nhíu màu, trầm giọng nói: “Cái gì mà tôi giấu anh lén lút đi gặp người đàn ông khác?”.
“Cát Khắc Tú Uyển tôi muốn gặp ai, ở bên cạnh ai đó là việc của tôi, anh và tôi chẳng có quan hệ gì cả, dựa vào đâu mà chất vấn tôi như vậy?”.
Cát Khắc Thiết Lực tuy có tình cảm sâu nặng với Cát Khắc Tú Uyển,
nhưng Cát Khắc Tú Uyển lại không có chút cảm tình với hắn, thậm chí vì Cát Khắc Thiết Lực thích đánh đấm, hành sự dã man, trong lòng cô ta đã phản cảm từ lâu.
Cát Khắc Thiết Lực không hề quan tâm, chỉ nhếch miệng cười.
“Tiểu Uyển, anh biết em có hiểu nhầm anh, cho nên luôn không bằng lòng về anh, nhưng cho dù em có thừa nhận hay không, thì em luôn là người phụ nữ trong lòng Cát Khắc Thiết Lực anh!”.
“Anh đã từng mang sính lễ đến nhà em, hơn nữa sư tỷ Bác Nhã cũng không hề phản đối chuyện của chúng ta!”.
Hắn sờ lên nắm đấm, tiếng răng rắc kêu lên từ các khớp xương, sau đó lại nhìn sang Diệp Thiên.
“Thằng ranh kia, tao không cần biết mày là ai, từ đâu đến, tao cũng
không cần biết mày đến thung lũng hoa làm những việc gì, nhưng mày dám tiếp cận Tiểu Uyển, vậy thì chính là không coi tao ra gì!”.
“Với tư cách là ‘chồng sắp cưới’ của Tiểu Uyển, tao nghĩ tao nên dạy cho mày biết làm sao để giữ khoảng cách với người phụ nữ khác!”
Hắn nói xong, bàn chân nhấc lên, đang định đi về phía Diệp Thiên.
Biểu cảm trên khuôn mặt của mấy cô gái dân tộc Di thay đổi rõ rệt, bọn họ đều biết rất rõ, Cát Khắc Thiết Lực xưa nay cứ không vừa ý là hắn ra tay ngay, một khi hắn ra tay thật thì cơ thể bé nhỏ kia của Diệp Thiên làm sao mà đỡ nổi đây?
Tim Cát Khắc Tú Uyển đập loạn xạ, nhìn thấy Cát Khắc Thiết Lực chuẩn bị bước vào trong vườn, cô ta đang định đi lên chặn lại thì một giọng nói lạnh lùng đến vô tình đột nhiên vang lên phía sau lưng cô ta.
“Đứng lại!”.
Mọi người đều sững sờ, Cát Khắc Thiết Lực đang nhấc chân lên lại đặt xuống, tất cả mọi người đều nhìn vào trong vườn.
Người vừa lên tiếng chính là Diệp Thiên, tuy cậu lên tiếng nhưng còn
không cả cần nhìn tới, vẫn chăm chú tưới cây, nhưng giọng nói của cậu lại vô cùng rõ ràng ai cũng nghe thấy.
“Đây là vườn của tôi, không hoan nghênh người ngoài bước vào!”
“Nêu anh dám bước vào đây một bước, tốt nhất hãy nghĩ đến hậu quả!”.