ấy rời xa tôi, sống tốt cuộc sống của cô ấy”.
Ánh mắt Diệp Thiên đầy sâu sắc, kết quả mà cậu
muốn là khiến Kỳ Nhược Tuyết từ bỏ hi vọng. Ở thủ đô vẫn
còn lời giao hẹn đợi cậu hoàn thành, trước lúc đó, cậu
không muốn bên cạnh mình có quá nhiều tình càm vây
quanh.
Tiểu Văn Nguyệt biết trong lòng Diệp Thiên có một cô
gái khác, đó là vị trí mà cô ta dốc hết cả đời cũng không
thể đạt được, chỉ đành im lặng.
Ở ngoại ô Lư Thành, một chiếc xe Jeep màu xanh lục
chạy băng băng, đi thẳng vào thành phố, tiến đến khu
biệt thự Long Đằng Hi Viên của nhà họ So.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác da từ trên xe
bước xuống. Cậu ta cao khoảng một mét tám mươi lăm,
cơ bắp cuồn cuộn, bước đi mạnh mẽ, hai mắt nghiêm nghị.
Mặc dù cậu ta trông cao lớn cường tráng, nhưng lại có
gương mặt cực kì đẹp trai, vô cùng quyến rũ, có sức hấp
dẫn chí mạng với phụ nữ.
Cậu ta ấn chuông cửa, không lâu sau, cửa lớn mở ra,
một thanh niên mặc áo sơ mi bước ra.
Thanh niên này mặt mày tuấn tú, nhưng giữa mi mày
lại ẩn chứa nỗi buồn và sự u ám, nhìn có vẻ tâm sự nặng
nề. Đó chính là Sở Thần Quang đã mấy tháng không gặp.
“Lâu không gặp!”.
Người thanh niên trẻ tuổi ở bên ngoài nở nụ cười,
giọng nói trầm ổn.
Nhìn thấy người đến, Sở Thần Quang đầy sửng sốt.
“Lí Vân Phi, sao lại là cậu?”.
Cậu ta kinh ngạc nhìn người đàn ông trẻ tuổi, gương
mặt không khỏi chấn động.
Hai người đã ba năm chưa gặp, không ngờ hôm nay
người đàn ông trẻ tuổi lại đột nhiên xuất hiện.
“Vì sao cậu lại đến tìm tôi?”.
Sở Thần Quang nhìn chăm chú, hạ giọng hỏi.
Hai người họ từng là đối thủ lớn nhất của nhau, là tình
địch đối chọi gay gắt nhất, sau đó Lí Vân Phi đột nhiên rời
đi, chưa từng xuất hiện lại, cậu ta cũng dần quên mất
người này. Cậu ta không hiểu vì sao Lí Vân Phi lại đột
nhiên tìm tới cậu ta.
Lí Vân Phi đứng dậy, mìm cười nói: “Tôi đến đây chỉ để
xác nhận xem, cậu có thắng cuộc đánh cược giữa cậu và
tôi trước kia không”.
Vẻ mặt Sở Thần Quang cứng đờ: “Cậu nói đến Nguyệt
Nguyệt sao?”.
Lí Vân Phi hờ hững gật đầu, nhếch miệng cười.
“Nhìn bộ dạng của cậu là tôi đã hiều, trong ba năm tôi
rời đi, cậu vẫn không theo đuổi được Nguyệt Nguyệt,
chứng tò tôi đến rất đúng lúc”.
Cậu ta nói đầy tự tin, hai mắt sáng ngời.
“Sở Thần Quang, năm xưa cậu và tôi giằng co mãi
không xong, xem nhau là tình địch lớn nhất, nhưng ba
năm tôi rời đi, cậu vẫn không tán đồ được Nguyệt Nguyệt”.
“Bây giờ tôi dứt khoát nói cho cậu biết, tôi đã trở về,
cậu không còn cơ hội nữa rồi. Nguyệt Nguyệt sẽ là của Lí
Vân Phi tôi!”.
“Nửa năm trước, tôi đã chính thức vào được
“Long Nhận’!”.
Sở Thần Quang nghe thế, con người lập tức co lại, run
rầy trong lòng.