Tiêu, nhìn hoa cỏ đầy đất, ánh mắt sâu thằm.
“Lạc Tư Đồ?”.
Cậu khế lầm bầm, trước khi đến tình Vân, Ngô Quàng
Phú đã đưa cho cậu khá nhiều tư liệu về các gia tộc lớn ở
tình Vân, nhà họ Lạc ở tỉnh Vân quả thực là có chút bản
lĩnh.
Trước kia, nhà họ Lạc chỉ là một gia tộc hạng hai ở
một huyện nhỏ thuộc quản lý của Côn Thành, nhưng sau
đó lại xuất hiện Lạc Minh Thư, vốn chỉ là người thường,
nhưng dũng cảm xông pha, vào những năm tám mươi,
chín mươi đã dám xuống biển, vớt được thùng vàng đầu
tiên.
Sau đó ông ta dùng số tiền này, lần lượt thành lập
mấy bến tàu, xường đóng tàu, làm về thưong mại xuất nhập khẩu.
Với tầm nhìn độc đáo và phong cách làm việc
quyết đoán, việc làm ăn của ông ta càng ngày càng lớn,
phủ khắp sông Lan Thương, liên kết thành chuỗi, cuối
cùng thành lập Công ty thương mại Lạc Thị, chuyển đến
Côn Thành, dần trở thành người giàu nhất tình Vân.
Nhờ có Lạc Minh Thư, nhà họ Lạc đã phát triển mười
mấy năm, đến giờ đã trở thành sự tồn tại cấp bá chủ thực
sự trong lĩnh vực thương mại xuất nhập khẩu, vừa có tiền
vừa có nhân lực, tài sàn và quyền lực đều có. Nhìn khắp
tỉnh Vân cũng chỉ có nhà họ Tiêu là miễn cưỡng có thể
hơn nhà họ Lạc nửa cái đầu.
Nhưng đây không phải là trọng điểm mà cậu quan
tâm, điều cậu quan tâm là Tiêu Trường Hà muốn hứa gà
Cố Giai Lệ cho Lạc Tư Đồ.
Nếu Lạc Tư Đồ là một nhân tài, làm người đàng hoàng
thì cậu cũng thật lòng chúc phúc cho Cố Giai Lệ.
Nhưng nghe Tô Mộ Nhu nói, Lạc Tư Đồ này lòng dạ
nhỏ nhen, có thù tất báo, nếu cậu ta mà ngứa mắt bất cứ
chuyện gì thì nhất định phải truy cứu đến cùng, thậm chí
có khả năng vì Cố Giai Lệ qua lại thân thiết với cậu mà
Lạc Tư Đồ sẽ xử lý cậu.
Người như vậy không có chút lòng rộng lượng nào,
không phải một người chồng tốt!
Nếu đề Cố Giai Lệ lấy cậu ta, cuộc sống sau này thế
nào không cần nghĩ cũng biết. Tiêu Trường Hà luôn
miệng nói đề Cố Giai Lệ không giẫm vào vết xe đồ của
Tiêu Hà, nên mới chọn một người chồng tốt cho cô,
nhưng theo cậu thấy, Tiêu Trường Hà gả Cố Giai Lệ cho
Lạc Tư Đồ mới thật sự khiến cô giẫm vào vết xe đổ.
Lần này đến nhà họ Tiêu, cậu chì định mừng thọ Tiêu Trường Hà
chứ không muốn gây thêm chuyện, nhưng nếu
đã biết chuyện này thì cậu không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Cậu đang suy tư thì Cố Giai Lệ gọi điện thoại tới.
“Anh Diệp Thiên, anh đang ở đâu vậy?”.
“Chị Mộ Nhu mời em tham gia một bữa tiệc, nói là
buổi gặp gỡ của các thanh niên Côn Thành, em lần đầu
đến nhà họ Tiêu, cũng muốn hòa nhập với các anh chị,
nên không tiện từ chối, anh đi cùng em được không?”.
Cố Giai Lệ ở đầu bên kia điện thoại hòi Diệp Thiên.
“Được, em chờ anh ở cồng, anh qua ngay đây!”.
Diệp Thiên đồng ý ngay lập tức rồi tắt điện thoại,
khóe miệng cậu khẽ nhếch, nở nụ cười chế giễu.