Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả bảy người này đều đã vượt qua trình độ chí tôn võ thuật, người nào người nấy đều ở cảnh giới siêu phàm bán bộ!

Cao thủ như vậy thường ngày sẽ không thể nào có cơ hội gặp mặt. Bất cứ ai trong số họ xuất hiện cũng đều có thể khiến giới võ đạo chấn động. Nhưng lúc này cả bảy người lại tề tựu ở đây, lần lượt hiện thân, làm sao có thể không kinh ngạc cho được?

Đội ngũ này đủ để tiêu diệt một đội quân vũ trang quy mô nhỏ rồi!

Ông ta nuốt nước bọt nhìn Diệp Thiên, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn tư thế của những người này, rõ ràng bọn họ đều đang nhằm vào Diệp Thiên.

Ông ta không thể tưởng tượng nổi tại sao viện trọng tài lại phải điều động nhiều nhân vật lớn như vậy đến tìm Diệp Thiên.

Evelyn nghe giọng điệu đùa cợt của Diệp Thiên thì nở nụ cười tà mị.

“Fast và tôi thực sự không phải là đối thủ của cậu. Tất cả những gì mà cậu tặng cho chúng tôi tối hôm đó, chúng tôi đều nhớ rõ mồn một!”

“Vậy nên hôm nay tôi đã triệu tập bảy trọng tài viên đến đây vì muốn tìm cậu tính món nợ cũ. Cậu nên hối hận vì hôm đó đã không giết chết chúng tôi!”

“Giờ bảy siêu phàm bán bộ chúng tôi có mặt ở đây cả rồi, Diệp Lăng Thiên, cậu tưởng rằng cậu còn có đủ khả năng để chống chọi với chúng tôi hay sao?”

White trong bộ phục sức quý tộc phương Tây tiến lên một bước, khẽ gật đầu với Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Để tôi tự giới thiệu về mình, tôi là White, là tổ trưởng tổ trọng tài viên tạm thời của viện trọng tài!”

“Chắc hẳn Evelyn đã từng nói rõ thái độ của viện trọng tài chúng tôi với cậu rồi!”

“Tham gia cùng chúng tôi chỉ có lợi mà không có hại. Trên đời này, cậu muốn làm gì thì làm, không ai quản được. Tất cả những gì cậu phải làm chỉ là thực hiện phần việc của mình khi viện trọng tài yêu cầu mà thôi. Với điều kiện hoàn hảo như vậy, tôi thực sự không thể nghĩ ra lý do cho sự từ chối của cậu! ”



Là một thuyết khách, phản ứng đầu tiên của White là thuyết phục lôi kéo Diệp Thiên.

Diệp Thiên chắp tay sau lưng, ánh mắt không hề dao động.

“Hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi sẽ không gia nhập viện trọng tài. Ông đâu cần phải hỏi lại nữa làm gì?”

Ánh mắt White xẹt qua một tia sắc bén, giọng nói ông ta càng trầm xuống: “Diệp Lăng Thiên, tôi đây là đang cho cậu cơ hội cuối cùng, tốt hơn cậu nên suy nghĩ cho kỹ!”

“Cậu đã giết Watanabe Heizou. Đó là một trong những thành viên của viện trọng tài của chúng tôi. Nếu cậu không muốn gia nhập viện trọng tài, bảy người chúng tôi chỉ có thể giết chết cậu!”

“Tuy rằng cậu rất lợi hại, nhưng cậu nghĩ có thể chống cự được bao lâu dưới sự công kích của bảy siêu phàm bán bộ chúng tôi?”

“Gia nhập viện trọng tài, đây là lối thoát duy nhất của cậu. Nếu không đêm nay cái hồ này sẽ là nơi kết thúc truyền kỳ về Đế Vương Bất Bại!”

Nói đến câu cuối cùng, sự uy hiếp trong lời nói của ông ta không còn che giấu được nữa, giọng điệu lộ rõ sát ý.

Tiêu Ngọc Khanh bất giác nhìn về phía Diệp Thiên. Trong trường hợp này, nếu đứng ở vị trí của Diệp Thiên, chắc chắn ông ta sẽ tham gia ngay.

Cho dù ông ta không bằng lòng, nhưng trong trường hợp này, đối mặt với bảy siêu phàm bán bộ, cho dù đứng đầu danh sách cao thủ Hoa Hạ, e rằng cũng chỉ có một con đường duy nhất để đi.

Gia nhập trở thành một thành viên của viện trọng tài hay là từ chối gia nhập để rồi bị giết chết tại chỗ, lựa chọn này vô cùng dễ để chọn. Ông ta cho rằng Diệp Thiên cũng sẽ lựa theo tình hình mà đồng ý thôi.

Nhưng Diệp Thiên đột nhiên cười toe toét.



“Kết thúc truyền kỳ về tôi?”

Cậu giơ ngón trỏ bàn tay phải lên và lắc nhẹ về phía bảy người kia.

“Hôm đó tôi không giết hai người các người, hôm nay bảy người cùng có mặt tại đây. Rất tốt!”

“Như vậy thì tôi không cần phải tìm từng người một nữa, giải quyết dứt khoát một lần cho xong!”

Cậu siết chặt năm ngón tay vào nhau, tiếng khớp xương răng rắc truyền đến, tinh thần chiến đấu trong mắt cậu bừng lên.

“Diệp Lăng Thiên tôi tung hoành thiên hạ, trước giờ chỉ có người ta cầu xin tôi chứ chưa từng bị ai uy hiếp. Nếu như viện trọng tài các người muốn chơi thì tôi sẽ chơi với các người đến cùng”.


“Tôi có thể giết hai người thì cũng có thể giết bảy người. Người nhiều hay ít không quan trọng!”


“Bảy người cùng nhau lên đi!”


Diệp Thiên trầm giọng nói, cậu bước ra một bước, trong nháy mắt vọt lên khoảng cách hơn trăm thước, bước trên mặt hồ, hướng về phía bảy người kia.


Tiêu Ngọc Khanh kinh hoàng, gần như không nói nên lời.


Diệp Thiên không chỉ từ chối lời mời của viện trọng tài, thậm chí còn định một chọi bảy?


Mặc dù những vị khách còn lại không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ đều có thể cảm nhận được bầu không khí bên ngoài vô cùng bức bối, toàn bộ nơi đó như đang bị đè nén dưới cái lạnh thấu xương.


Một trận chiến lớn sắp bắt đầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK