Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, nhất là A Hổ, ánh mắt anh ta run lên, tràn đầy kinh ngạc, vốn dĩ anh ta cho rằng Diệp Thiên chỉ là một cậu ấm nhà giàu có chút tiền, đầu tư vào Ngô Quảng Phú làm ăn, nhưng bây giờ xem ra Diệp Thiên còn khủng khiếp hơn những gì anh ta tưởng tượng nhiều.
“Từ hôm nay trở đi, tôi muốn anh trông chừng kĩ quán bar này. Trong quán có một nữ phục vụ tên là Cố Giai Lệ. Tôi muốn anh phái người đến quán bar 24/24 để đảm bảo an toàn cho cô ấy!”.
“Nếu cô ấy phải chịu ấm ức dù chỉ một chút, hay xảy ra bất cứ chuyện gì, người đầu tiên tôi tìm đến sẽ là Từ Á Lam anh đấy!”.
Từ Á Lam lại gật đầu lia lịa, hắn làm sao dám không đồng ý chứ, vỗ ngực nói: “Cậu Thiên đừng lo, ở khu phố thương mại trung ương này, Từ Á Lam tôi chắc chắn nói được làm được!”.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó thả Từ Á Lam xuống, rồi đá Viên Phong đang giả vờ bất tỉnh văng ra xa vài mét.
Ban đầu Viên Phong nhìn thấy A Hổ xuất hiện, biết có chuyện không hay, liền giả bộ đang hôn mê, nhưng Diệp Thiên một cước đá ngay lập tức khiến hắn hú vía.
“Tôi không quan tâm anh là ai, có thân phận thế nào dưới trướng Ngô Quảng Phú, trước mười hai giờ tối nay cút ra khỏi Lư Thành cho tôi!”.
“Nếu tôi còn nhìn thấy anh ở Lư Thành sau mười hai giờ đêm nay, anh sẽ biến thành một cái xác đấy!”.
Giọng nói của Diệp Thiên không hề lớn, nhưng câu từ của cậu tràn ngập sát ý, khiến Viên Phong trong nháy mắt như rơi vào trong động băng.
Hắn đã theo chân Ngô Quảng Phú lăn lộn ở Lư Thành nhiều năm như vậy, tới tận bây giờ mới có được địa vị quan trọng ở khu Bắc Thành. Những tưởng sau này mình có thể tận hưởng vinh hoa phú quý bất tận, nắm trong tay vô số tiền bạc và người đẹp, nhưng chỉ một câu nói của Diệp Thiên đã khiến tất cả những ảo tưởng của hắn tan tành mây khói.
Tuy rằng tuyệt vọng, nhưng hắn cũng không dám chậm trễ, chật vật đứng dậy vội vàng chạy ra ngoài , nếu trước mười hai giờ đêm nay hắn còn ở Lư Thành, hắn tin Diệp Thiên sẽ làm theo những gì cậu đã nói, giết chết hắn.
So với tiền đồ, sinh mạng hiển nhiên quan trọng hơn cả.
Viên Phong nhếch nhác bỏ chạy, Diệp Thiên đưa mắt nhìn mọi người trong quán bar, cuối cùng dừng lại trên ông chủ quán bar Lục Tử Thiên.
“Chuyện hôm nay, tôi hy vọng tất cả mọi người có mặt có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, các người hiểu được ý của tôi rồi chứ?”.
Diệp Thiên nói xong, quay sang liếc nhìn A Hổ rồi bước ra khỏi quán bar.
Các vị khách trong quán đều kinh ngạc ra mặt, đặc biệt là Lục Tử Thiên, anh ta sững sờ hồi lâu không có phản ứng.
Bọn họ cho rằng Diệp Thiên sẽ bị Viên Phong trả thù điên cuồng vì đã đánh hắn, thậm chí có thể nằm gục ngay tại chỗ.
Nhưng nào ngờ Diệp Thiên không những bình an vô sự mà Viên Phong có thế lực hùng mạnh ở khu Bắc Thành còn bị một lời nói của Diệp Thiên, buộc phải rời khỏi Lư Thành, bỏ trốn ngay lập tức.
Lục Tử Thiên đã bình tĩnh lại sau cú sốc, không thể không hít thở sâu vài hơi.
Diệp Thiên đến quán bar làm nhân viên phục vụ, anh ta còn tưởng rằng Diệp Thiên là một thằng oắt con không có thực lực, có thể tuỳ ý bắt nạt, nhưng đến lúc này, anh ta đã hiểu rõ được thế nào gọi là sống một cách lặng thầm, rõ ràng cậu là một nhân vật hàng đầu giấu tài!
Sau khi rời khỏi quán bar, Diệp Thiên lên xe của A Hổ.
“Cậu Thiên, ông chủ đã hẹn đám người Từ Uyên Đình ở sơn trang Hồng Diệp, bây giờ tôi đưa cậu đến đó nhé?”.
Diệp Thiên gật đầu nhẹ một cái, A Hổ đạp ga đưa cậu đi về phía sơn trang Hồng Diệp.
Sơn trang Hồng Diệp là khu nhà đắt đỏ nổi tiếng nhất ở Lư Thành, mà Ngô Quảng Phú lại chính là nhà thầu, đồng thời cũng là nhà đầu tư đứng sau, có thể nói đây là thiên đường dành cho giới nhà giàu.
Vô số người nổi tiếng và doanh nhân giàu có của Lư Thành đều coi việc được đến đây vui chơi là cách thể hiện thân phận của họ. Tất cả các dự án xây dựng bên trong đều cực kỳ xa xỉ. Đặt chân vào bên trong không khác nào được đắm chìm trong sự hưởng thụ xa hoa. Những người có thể vào đó ít nhất phải có khối tài sản hơn một tỷ tệ.
Đến sơn trang Hồng Diệp, A Hổ đỗ xe rồi đi trước dẫn đường.
Tại cổng chính của sơn trang Hồng Diệp, một vài cô gái xinh đẹp đang mỉm cười chào đón, bọn họ mặc sườn xám xẻ tà, lịch sự nhưng lại phảng phất vẻ mời gọi, mê đắm lòng người.
Từ trong ra ngoài sơn trang Hồng Diệp đều được Ngô Quảng Phú kiểm soát chặt chẽ, thậm chí các cô gái đón khách cũng phải tuyển chọn nhiều lần mới được đứng vào đội ngũ, cô nào ít nhất cũng phải có nhan sắc và tỉ lệ ba vòng như người mẫu. Trong thời gian đó, có không ít cô gái đón khách được các doanh nhân giàu có đến đây để ý, thế là đổi đời luôn.
Nhìn thấy A Hổ xuất hiện, một số cô gái đón khách đột nhiên cười tươi như hoa mời chào, dáng vẻ nịnh nọt.