“Rầm!”.
Sức mạnh từ cú đấm của Diệp Thiên cuối cùng đập lên sức mạnh từ chưởng hộ thân của Phan Hoài Uyên tạo thành một tiếng nổ lớn trong không trung, mặt đất đều đang rung lắc mạnh.
Mọi người chỉ nhìn thấy hai luồng nội lực có hai màu khác nhau đang va đập vào nhau trên không, khiến lớp đất xung quanh cuộn lên, tiếng nổ liên tiếp tạo thành những chiếc hố sâu, vô số viên đá nhỏ bị ép thành bột mịn rồi bay theo gió, cú va chạm này của hai người đã đưa bọn họ tới một tầng sức mạnh mới.
Dưới sức mạnh này, những cao thủ ở cấp tông tượng như bọn họ chỉ có thể cúi đầu hổ thẹn.
“Phan Hoài Uyên, đừng giằng co nữa, ông không đỡ nối đâu!”.
Hai luồng sức mạnh va vào nhau, Phan Hoài Uyên cắn răng chịu đựng, nội lực khắp người đều hội tụ lên hai bàn tay, tuy không chịu lùi bước nhưng đã dốc cạn sức lực.
Còn Diệp Thiên, thần thái vô cùng nhẹ nhõm, từ đầu đến cuối chỉ dùng một tay đánh địch, tay còn lại chưa từng rút khỏi túi quần, không chỉ vậy, cậu còn có sức để nở nụ cười nhẹ, nhìn Phan Hoài Uyên lắc đầu.
“Đoạn Hồn của tôi đã xuất ra thì không bao giờ có đường sống!”.
Phan Hoài Uyên hít sâu một hơi, trong lòng nặng trĩu, ông ta cảm nhận được sự thay đổi trong luồng sức mạnh kia của Diệp Thiên, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Ngay sau đó, sức mạnh của “Đoạn Hồn” mà ông ta đang cầm cự chống đỡ
đột nhiên nổ tung, trở thành một con dao bằng gió sắc nhọn xuyên qua không trung đâm thẳng vào luồng sức mạnh đang bảo vệ Phan Hoài Uyên, xé nó ra làm hai đoạn.
Hai mắt Phan Hoài Uyên trố ra, lưỡi dao gió đâm rách luồng sức mạnh, tốc độ vẫn không giảm, đã sượt qua trước người ông ta, còn Diệp Thiên lại đánh một quyền ra nữa, quyền sau đẩy quyền trước, hai luồng sức mạnh đuổi theo cực nhanh hội tụ lại một nơi, rồi phá nát hoàn toàn luồng sức mạnh của Phan Hoài Uyên.
Phan Hoài Uyên không thể tránh nổi, chỉ có thể trơ trơ nhìn luồng sức mạnh từ cú đấm của Diệp Thiên đang lao đến đâm vào ngực ông ta rồi xuyên ra phía sau.
Cơn lốc biến mất, Phan Hoài Uyên đứng như trời trồng, thần sắc bình
thường, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Diệp Thiên thu lại bàn tay rồi đi thẳng về phía trước khu vườn, nhìn đám cỏ Ngân Lân bên trong vườn, sau đó mặc kệ Phan Hoài Uyên, gần như không có ý định ra tay.
Tất cả mọi người đều im như thóc, đến thở mạnh cũng không dám, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, lại cũng không một ai dám hé răng hỏi.
Hai vị chí tôn võ thuật đều không còn động tác gì nữa, nhưng ai cũng đều muốn biết trận này rốt cuộc thắng bại ra sao!
“Rốt cuộc là ai đã thắng vậy?”.
Tại đây có hình
Diệp Thiên không cả ngoái đầu, vẫn chăm chú vào cỏ Ngân Lân, giọng nói thì đã vang ra bên ngoài.
“Đoạn Hồn là một trong ba tuyệt quyền do chính tôi tạo ra, chỉ tiếc là ông
chỉ có thể nhìn thấy một quyền này thôi!”.
“Ba tuyệt quyền sao?”.
Phan Hoài Uyên ngẩng lên trời thở dài, như thể trút được gánh nặng.
“Một người chưa đến 20 tuổi lại có thể tạo ra một tuyệt kỹ võ thuật như vậy, đến Diệp Vân Long, Tiêu Ngọc Hoàng cũng phải kém xa cậu!”.
“May mà tôi may mắn, được tận mắt nhìn thấy một quyền này!”.
Trên khuôn mặt của Phan Hoài Uyên xuất hiện một vẻ bình thản chưa từng có, ông ta mỉm cười.
“Diệp Lăng Thiên, là cậu đã thắng rồi!”.
“Rắc!”.
ông ta vừa dứt lời, xương cốt ông ta phát ra liên tiếp những âm thanh kỳ lạ, sau đó ngã rầm xuống đất.
Cao thủ chí tôn võ thuật tung hoành khắp tỉnh Kiềm này đã chết ngay tại trận!