Lương Long Đình bắt tay Diệp Thiên.
“Tôi dự định sẽ báo cáo Phệ Thiên Luyện Khí Quyết lên quốc gia, xếp nó vào bí mật tối cao của Nam Long Nhận, chỉ cho thành viên của Nam Long Nhận tu luyện, không biết giáo quan Diệp thấy thế nào?”.
Diệp Thiên đeo cặp xách một quai, tùy ý gật đầu.
“Tôi đã để Phệ Thiên Huyền Khí Quyết lại cho căn cứ huấn luyện, Đại tướng Lương cứ tùy ý!”.
Lương Long Đình nghe vậy vui mừng vô cùng, bày tỏ lòng cảm kích với Diệp Thiên.
Sau khi trò chuyện mấy câu với Lương Long Đình, Diệp Thiên quay sang những thành viên của Nam Long Nhận, giọng nói thản nhiên.
“Tôi đã dẫn dắt các anh một tháng, mặc kệ các anh có suy nghĩ thế nào về tôi, nhưng ít nhất trong lòng tôi, các anh cũng xem như đạt chuẩn!”.
“Từ nay về sau, tôi không còn là tổng giáo quan của các anh nữa, các anh tu luyện cũng phải dựa vào bản thân”.
“Trước khi đi, tôi tặng các anh một câu”.
Diệp Thiên chỉ tay xuống, luồng gió vô hình khắc một hàng chữ lên mặt đất.
“Người dũng cảm sẽ không sợ hãi, người không sợ hãi ắt vô địch!”.
Chữ được viết xong, Diệp Thiên cũng không nán lại nữa, xoay người rời đi.
Cậu vừa bước ra hai bước, đằng sau lưng đồng loạt có tiếng nói vang vọng.
“Giáo quan Diệp, dù cậu rời đi bao lâu, cậu vẫn mãi là tổng giáo quan của chúng tôi!”.
Tất cả thành viên của Nam Long Nhận đồng thanh nói, ngay cả Lí Vân Phi cũng hét lớn, vô cùng chân thành.
Đường Vũ Nhu đứng ở bên cạnh, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Diệp Thiên hơi dừng bước, khóe miệng hiện lên ý cười, vẫn xoay lưng mà vẫy tay với mọi người.
Cậu đang chuẩn bị rời đi, bỗng ánh mắt dừng lại.
“Soạt!”.
Chỉ chớp mắt, ở chân trời xa xa vang lên tiếng gió. Giữa đất trời, một trận gió mạnh xoay vần, cát bụi mịt mù, giống như lốc xoáy kéo tới.
Mấy người Lương Long Đình đều kinh hãi, không biết chuyện gì xảy ra. Diệp Thiên thì khép năm ngón tay lại.
“Cuối cùng ông vẫn đến!”.
Trên bầu trời, mây màu ẩn hiện, không ngừng biến đổi hình dạng. Gió mạnh ập tới thổi cát bay mịt mù, vô số cát bụi phả vào mặt, cuốn bay về phía cửa lớn.
Không thấy Diệp Thiên làm động tác gì, nhưng trước mặt cậu lại xuất hiện một bức tường gió, thổi bay hết cát bụi.
Những vị tướng như Lương Long Đình, các thành viên của Nam Long Nhận và những nhân viên của căn cứ huấn luyện chiến đấu đặc biệt đều ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng người lơ lửng giữa trời.