không thể tưởng tượng được, vì sao nhà họ Diệp lại kết
luận một đứa trẻ tám tuổi là mắm tai họa của gia tộc, bọn
họ càng không dám tin Diệp Văn Long lại ra tay ác độc với
con trai của mình như vậy.
“Anh Diệp Thiên, vì sao ông nội anh lại nói anh là mắm
tai họa của nhà họ Diệp? Chuyện này không công bằng”.
Cổ Giai Lệ không cam lòng, kêu bất bình thay cho Diệp Thiên.
“Một đứa trẻ tám tuổi có thể mang lại tai họa gi cho
nhà họ Diệp chứ?.
Tiểu Văn Nguyệt cũng lắc đầu, tô ra không thể
hiểu nổi.
Diệp Thiên đặt hai tay sau đầu, về mặt đã khôi phục
binh tĩnh, khỏe miệng cong lên nụ cười khinh thường.
“Nguyên nhân thế nào, không lầu nữa tôi sẽ tự đến
thủ đô hỏi rõ ràng!”.
“Hơn nữa, ở nhà họ Diệp còn một vài thứ thuộc về tôi,
tôi sẽ lấy lại tất cả!”.
Nhà họ Diệp trước kia đổi với cậu mà nói là một nhân
vật to lớn, không thể lay chuyển. Nhưng tám năm trôi qua,
cậu đã có được vốn liếng có thể chống lại nhà họ Diệp,
cho dù dối mặt với nhà họ Diệp thì đã làm sao?
Bốn người đi thuyền vào bỏ, ba cô gái không có ý
muốn về nghi ngơi, mà quần lấy Diệp Thiên đến một quản
bar nhạc nhẹ. Đêm đó, bọn họ không có gì đần đo, không
có gì rằng buộc, năng ly uống thỏa thích. Cho đến khi say
bi ti, Diệp Thiên mãi đưa bọn họ về.
Bọn họ đi xe taxi về khách sạn, trong đại sành, không
it đàn ông nhìn Diệp Thiên mà cảm thấy ngưỡng mộ.
Ba cô gái đều xinh đẹp, vì men rượu mà hai má đô hây
hây, tăng thêm máy phẩn tuyệt diễm. Bọn họ đều ca thán
Diệp Thiên có diểm phúc.
Diệp Thiên không phản ứng gì quá mức, cậu chỉ vung
tay lên, ba luống Phệ Thiên Huyến Khí len vào cơ thể ba
cô gái, xua tan men rượu cho các cô.
Ba cô gái ngôi trên ghế sofa, men rượu trong cơ thế
tan đi, bọn họ cũng dẫn tinh táo lại, vừa mỡ mắt ra thi
nhìn thấy Diệp Thiên ngồi ở ghế sofa đổi diện.
“Giai Lệ, ngày mai em nên về đi thôi. Sắp tới Tập đoàn
Läng Thiên sẽ tổ chức một đêm diễn từ thiện, khi đó anh
cũng sẽ đến:.
Diệp Thiên nhìn về phía Có Giai Lệ, thân nhiên nói.
Ánh mắt Có Giai Lệ khẽ dao động, gặt đầu, không
biểu hiện bất kì vẻ ý lại hay lưu luyến nào.
“Em biết rồi anh Diệp Thiên”.
Cô cưới nghịch ngợm, vẫn là cô gái ngày thơ hồn
nghiên của ngày xưa.
“Ngày mai công ty cũng sắp xếp cho em đến tinh Cán
Tây biểu diễn, sau đó em còn phải chuẩn bị album môi,
khi nào em có thời gian, em nhất định sẽ đến làm phiến
anh!”.
Diệp Thiên mim cười gặt đầu, đứng dậy.
“Ba người các em cử ở đây nói chuyện đi, anh lên
trên trước”.
Cậu đi về phía thang máy, Có Giai Lệ ngoành lại nhin
chăm chú, đưa mất tiễn bóng lưng cậu đi xa dẫn, dường
như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô lại thờ dài, quay
đầu về.
“Giai Lệ, vất và lắm cậu mãi gặp lại anh ấy, chỉ được
có hai ngày, ngày mai là phải xa nhau rối, sao không nói
chuyện với anh ấy nhiếu hơn?”.
Tiểu Vãn Nguyệt vỗ vai Có Giai Lệ, nhẹ giọng hỏi.
Có Giai Lệ lộ ra nụ cười miễn cưỡng, lắc đầu.
“Lần này gặp lại, những gì minh muốn nói đều đã nói
rối. Hơn nữa, dù minh vẫn còn nhiều điều muốn nói với anh ấy, nhưng chưa chắc anh ấy đã muốn nghe”.
“Trong mất anh ấy, mình vẫn chỉ là một cô bé chưa
lớn, còn anh ấy vẫn luôn tiến về phía trước, chưa từng
dừng lại. Bây giỡ mình không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn một
lòng đuổi theo bước chân của anh ấy:.
“it nhất là có thể kéo gán khoảng cách với anh ấy”.
Trong mắt Có Giai Lệ lôe lên ánh nhin kiên định, giọng
nói chắc nịch.
“Con đường làm ca sĩ là anh ấy trải sẵn cho mình”.
“Lần sau gặp lại, mình phải trở nên sáng chói hơn,
minh phải có tư cách đững bên cạnh anh ấy”.
Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều cảm giác được sự
quyết tâm kiên định không đối của Có Giai Lệ, Tiểu Văn
Nguyệt không nhịn được hỏi: “Giai Lệ, rốt cuộc Diệp Thiên
đóng vai trò như thế nào trong lòng cậu?.
“Lễ nào cậu chỉ si anh ấy như anh trai?.
Giữa hai đấu lông mày Có Giai Lệ lập tức hiện lên về
xấu hổ, nhưng cô không trả lời vào vấn để, mà hỏi ngược
lại: “Nguyệt Nguyệt, cậu hỏi minh chuyện này để làm gi?
Cậu thì sao? Anh Diệp Thiên có vị trí thế nào trong lòng
cậu?”.
“Lễ nào cậu chỉ xem anh ấy như bạn bè?”.
Mặt Tiểu Văn Nguyệt ứng hồng, hai cô gái nhìn nhau
cười, mọi thứ đều không cần nói ra miệng.