bạn thân của cô, cô ta thực sự vui mừng
thay cho Có Giai Lệ khi có được sân khẩu
như hiện giờ.
Diệp Thiên cầm ly rượu vang nhấp một
ngụm, chẳng hề ngạc nhiên gì khi thấy như
vậy.
Việc Cố Giai Lệ gia nhập Công ty giải trí
Thiên Phú là do chính tay cậu sắp đặt. Hầu hết những nhân vật nặng ký của Công ty
giải trí Thiên Phú đều biết rằng Cố Giai Lệ
có mối quan hệ với cậu, đương nhiên họ sẽ
cần thận lựa chọn mọi suất diễn quàng cáo
cho Có Giai Lệ, sau đó cân nhắc xem có
nên nhận lời hay không.
Ví dụ, tiệc chiêu đãi người nổi tiếng do
nhà họ Tiêu tổ chức là một dịp trọng đại,
bao gồm hầu hết các doanh nhân giàu có
và người nổi tiếng ở Kiếm Tây. Bọn họ ai nấy
đều giàu có, tiền bạc rùng rình, Có Giai Lệ
có thể xuất hiện trong dịp này, sự nghiệp
tương lai sẽ càng hanh thông, suốn sẻ.
“Văn Nguyệt, Tinh Tinh, các cô đều đến
rồi à?”
Họ đang trò chuyện thi Tiêu Tường đột
nhiên tìm đến. Cô ta rất tự nhiên ngồi
xuống bên cạnh Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh
Tinh.
Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh mim
cười với cô ta và gật đầu. Sau khi trò
chuyện vài câu, Tiêu Tường quay sang nhìn
Diệp Thiên, thấy rằng Diệp Thiên chỉ lo ăn
uống, hoàn toàn không để ý đến cô ta
khiến cô ta thắm cảm thấy khó chịu.
Đặc biệt là sau khi biết Diệp Thiên là xa
thần Tây Nam mà cô ta hằng ngưỡng mộ,
cô ta càng khó lòng binh tính lại được.
“Chuyện đó. Diệp Thiênt, Tiêu Tường
đột nhiên hét lên: “Tôi có câu hỏi muốn hỏi
anh, có được không?”
Diệp Thiên không nhìn lên mà chỉ hờ
hững nói: “Nếu là cậu hỏi vô vị thì cô không
cần mờ miệng ra đầu”.
Ảnh mắt đẹp của Tiêu Tường khẽ chốp,
cho dù thái độ của Diệp Thiên lạnh lùng,
nhưng cô ta vẫn không ngăn nổi sự tỏ mò:
“Tôi muốn hỏi anh, nếu như anh lợi hại ở
khía cạnh đua xe như vậy thì sao không
nghĩ đến việc làm một tay đua chuyên
nghiệp? Tại sao hai năm trước lại bặt tăm
bặt tích vậy?”
Đây là câu hồi lớn nhất trong lòng cô ta.
Với thực lực của Diệp Thiên thi việc dễ dàng
vô địch thế giới là chuyện thưởng tinh, nếu
Diệp Thiên bước vào giới đua xe chuyên
nghiệp thì cậu đã sớmthành công, đã nổi
tiếng khắp thế giới rối.
Nhưng sau khi Diệp Thiên phá mọi kỳ
lục ở khu vực phía Tây Nam vào hai năm
tâm huyết cho việc đua xe, nhưng anh ta
vẫn thua Diệp Thiên. Còn Diệp Thiên thì đã
không chạm vào một chiếc xe nào trong
hơn hai năm. Vậy nếu như Diệp Thiên đồn
toàn lực vào việc đua xe thi còn đạt tối
cành giới đáng sợ như thế nào nữa đây?
Cô ta nhìn Diệp Thiên một lúc lâu và
càng tò mò hơn về cậu. Đạt được thành tích
như vậy trong môn đua xe mà Diệp Thiên lại
từ bỏ như vậy, không coi đó là ngành nghề
chính, vậy thì bản thân Diệp Thiên rốt cuộc
còn có năng lực kinh người nào nữa đây?
Nghĩ đến bộ dạng đeo bảm sát nút của
Có Giai Lệ, Tiểu Văn Nguyệt và Li Tinh Tinh
với Diệp Thiên, cô ta không khỏi cảm thấy
bốn chồn trong lòng, hận một nỗi không
thể nhìn thông suốt được về Diệp Thiên
này.
Trong lúc suy nghĩ, cô ta dưa mắt nhìn
về phía sau sân khẩu, thẩm thờ dài một hơi:
“Diệp Thiên, cho dù anh có tài giỏi đến đâu,
có nổi bật đến đâu thì dù sao anh cũng chì
là một người bình thường mà thôi!”
*Còn anh trai tôi là một võ giả chuyên
nghiệp đó!”
Cô ta biết rất rõ, kế từ giây phút ông nội
tuyên bố nhà họ Tiêu sấp quật khởi thì Tiêu
Chí Lâm đã được giải phóng hoàn toàn.
Dựa vào tính cách của Tiêu Chí Lâm, chắc
chắn anh ta sẽ giành được tất cả mọi thứ
mà mình muốn, kể cả phụ nữ.
Sau đêm nay, cho dù CỔ Giai Lệ có bằng
lòng hay không, e rằng cũng sẽ không thể
thoát khỏi số phận bị Tiêu Chí Lâm điều
khiển, và cho dù Diệp Thiên có thực lực đến
đâu, chỉ cần cậu còn ở ngoài giới võ thuật
thì cũng không thể thay đổi được gì.