nhà họ Hứa, bọn họ chắc chắn sẽ không để chuyện này
quá lâu. Nếu Diệp Thiên đã rêu rao sẽ đến nhà họ Tiêu
chúc thọ ông cụ Tiêu, thì chắc chắn nhà họ Lạc và nhà
họ Hứa sẽ đến gây rối trong tiệc mừng thọ.
Khách quý đến nhà họ Tiêu không ngớt, Tô Mộ Nhu
được chỉ định đón khách, trong lòng cô ta không vui vẻ
chút nào, ngược lại còn thầm lo lắng.
Hôm nay những người có máu mặt ở các nơi đến càng
nhiều, nghĩa là cơn bão sắp ập đến nhà họ Tiêu sẽ càng
ác liệt, mà cơn bão này lại nhằm vào Diệp Thiên.
Các khách mời đều đã vào chỗ, còn Diệp Thiên và Cố
Giai Lệ ngồi ở trong góc trò chuyện vui vẻ, làm như
không thấy những người quyền quý đến bất ngờ này.
Dường như cũng không chút quan tâm đến chuyện tối
qua, khiến cô ta thẩm ấm ức.
Cô ta bước đến bên cạnh Diệp Thiên, trầm giọng nói:
“Đã đến lúc nào rồi mà cậu còn cười được?”.
“Cậu có nhìn thấy những người này không? Đều đến
vì cậu đấy, ai cũng muốn cười nhạo cậu, tối hôm qua
trước lúc gây chuyện này, rốt cuộc cậu có nghĩ đến hậu
quà không hà?”.
“Chì vì biết đánh đấm mà cậu dám ra tay với Lạc Tư
Đồ và Hứa Thuần Canh, về sau cậu sẽ đối mặt với sự trả
thù của nhà họ Lạc và nhà họ Hứa kiểu gì đây?”.
Ngồi cùng bàn với Diệp Thiên còn có Đàm Nguyệt
Ảnh, Tiêu Lâm, Lương Dung và mấy con cháu nhà họ
Tiêu.
Đàm Nguyệt Ảnh khẽ chớp mắt, cũng nhìn về phía
Diệp Thiên, khẽ lắc đầu, tỏ vẻ hơi bất lực.
Với thân phận của cô ta, nếu cùng lúc dây vào nhà họ
Lạc và nhà họ Hứa, không nhờ đến phái Lao Sơn sau lưng
thì cũng không dám nói có thể rút lui an toàn.
Nếu cô ta đánh gãy tay chân của Lạc Tư Đồ, đánh
Hứa Thuần Canh bị thương nặng, thì e rằng sư phụ của
cô ta là “đạo trường Thanh U” phải đích thân ra mặt, mới
có thể hòa giải chuyện này, hơn nữa cuối cùng chắc chắn
cô ta vẫn phải nhận lỗi.
Vậy mà hiện giờ, Diệp Thiên đã đắc tội hằn với hai
nhà, mà vẫn còn ở đây nói cười với Cố Giai Lệ như không
có chuyện gì, còn Cố Giai Lệ cũng không lo lắng chút
nào, cứ như Diệp Thiên chỉ đánh hai kè côn đồ ngoài
đường bị thương mà thôi.
Cô ta quả thực không hiểu nổi, rốt cuộc Diệp Thiên
lấy đâu ra tự tin mà dám đối đầu với hai gia tộc lớn,
còn dám nói những lời ngông cuồng là chờ bọn họ đến trà thù.
“Có gì cần suy nghĩ chứ?”, Diệp Thiên bình thàn đáp:
“Nếu bọn họ đã muốn nhằm vào tôi thì phải sẵn sàng mà
trả giá”.
“Một người thì muốn bóp nát tay tôi lúc bắt tay, một
người thì muốn đàn em đánh tôi, tôi cũng chỉ ăn miếng
trả miếng thôi, có vấn đề gì không?”.
Tô Mộ Nhu không khỏi lắc đầu, lạnh lùng nói: “Vậy thì
sao? Trước đó tôi đã nhắc nhờ cậu, bảo cậu đừng tham
gia buổi gặp mặt này, tại sao cậu lại không nghe tôi?”.
“Chuyện đến nước này, ai có thể bảo vệ được
cậu chứ?”.
Tối hôm qua, một mình Diệp Thiên đánh hai cậu ấm
của tình Vân như chó, cô ta cũng không khỏi khâm phục
khí phách và sự bá đạo của cậu, nhưng cô ta phải suy
nghĩ đến hậu quả khi Diệp Thiên làm vậy.
Cô ta biết chắc chắn nhà họ Lạc và nhà họ Hứa sẽ
điên cuồng trà thù Diệp Thiên, vậy nên hôm nay vừa sáng
ra, cô ta lại đến xin ý kiến Tiêu Trường Hà, hỏi xem liệu
nhà họ Tiêu có thể giúp đỡ Diệp Thiên hay không, nhưng
Tiêu Trường Hà lại trà lời là không ai giúp ai, nhà họ Tiêu
khoanh tay đứng nhìn thôi.
Ở tỉnh Vân rộng lớn này, nếu ngay cả nhà họ Tiêu
cũng không ra mặt, thì còn ai có thể giúp được Diệp
Thiên chứ?
“Diệp Thiên tôi trước giờ không cần ai bào vệ cả, mọi
nhân quả đều chỉ dựa vào bàn thân!”.
Diệp Thiên bình thàn đáp, hoàn toàn không bận tâm
đến chuyện này.