Trong giai đoạn mới đầu của khách sạn Lăng Thiên, Ngô Quảng Phú đã cử anh ta đến, phụ trách toàn bộ việc lập kế hoạch và phát triển của khách sạn Lăng Thiên, là người phụ trách chính của Tập đoàn Lăng Thiên.
Hôm nay anh ta còn mây mưa với người tình của mình trên chiếc giường nước của khách sạn, Ngô Quảng Phú gọi điện nói Diệp Thiên đến khách sạn Lăng Thiên, lúc đó anh ta vô cùng lo lắng vội vàng từ trên lầu xuống, không dám chậm trễ chút nào.
Trong trận chiến ở núi Phi Vũ, sức mạnh, tính cách của Diệp Thiên đều được thể hiện hết trước mặt anh ta, đây là một bá chủ trời sinh, việc anh ta phải làm là theo sát Diệp Thiên, làm tốt mọi việc Diệp Thiên giao phó.
“Chủ tịch, cậu mới là người lâu rồi không tới, ông chủ nói nếu không phải biết thực lực của cậu ngút trời, thì đã không kiềm được mà đã đăng tin tìm người rồi đó”.
Lâm Hổ luôn nghiêm túc, trên mặt cũng nở nụ cười hiếm thấy.
“Cậu đến khách sạn ăn cơm, sao chẳng nói với tôi tiếng nào, tôi sắp xếp cho cậu đến ‘Tử Kim Hoàng Triều’ ngay, đó là việc ông chủ dặn dò, căn phòng riêng đặc biệt làm cho cậu, chỉ có cậu mới được dùng”.
Thấy Lâm Hổ và Diệp Thiên vừa nói vừa cười ở đây, có vẻ như là quen thân lắm, nhiều bạn học đều không hiểu gì cả, Bành Lượng và Ngụy Thi Thi cũng như lọt trong sương mù, chỉ có Âu Hạo Thần há hốc miệng, đủ để nhét cả quả trứng gà vào.
Vì Tiết Lâm nên đương nhiên cậu ta biết người phụ trách chính của khách sạn Lăng Thiên là ai, Lâm Hổ là đàn em thân cận của Ngô Quảng Phú, là tâm phúc được trọng dụng nhất, ở Lư Thành quan chức lớn cũng phải khách sáo với anh ta, nhưng đối diện với Diệp Thiên, anh ta lại như một đàn em, lễ phép cung kính, thậm chí còn có cảm giác nịnh bợ, sao có thể thế được?
Diệp Thiên có tài đức gì mà có thể khiến Lâm Hổ đối xử như vậy?
Tiết Lâm ở phía sau Lâm Hổ đã hóa đá hoàn toàn, biểu cảm trên mặt cứng đờ.
Anh ta đương nhiên có từng nghe nói về “Tử Kim Hoàng Triều”, đây là căn phòng xa hoa nhất của khách sạn Lăng Thiên, dù anh ta là giám đốc cũng chưa có quyền bước vào, bình thường chỉ có Lâm Hổ thỉnh thoảng có cơ hội dẫn người vào dọn dẹp.
Hơn nữa theo anh ta biết, căn phòng “Tử Kim Hoàng Triều” này là Ngô Quảng Phú đặt làm riêng cho một người, người đó chính là chủ tịch thực sự của Tập đoàn Lăng Thiên, cũng là chủ nhân của cả Tập đoàn Lăng Thiên.
Mà Lâm Hổ bây giờ nói sẽ sắp xếp cho Diệp Thiên vào “Tử Kim Hoàng Triều”, thế chẳng phải chứng tỏ Diệp Thiên chính là…
“Không thể nào”.
Anh ta giật mình trong lòng, suýt thì kinh ngạc hét thành tiếng.
Người tên Diệp Thiên là học sinh cấp ba nhiều lần được Âu Hạo Thần nhắc tới thế mà lại là chủ tịch của tàu mẹ thương mại không thể tính được giá thị trường của Tập đoàn Lăng Thiên.
Sao có thể thế được?
Tiết Lâm không ngừng gào thét điên cuồng trong lòng.
“Lát nữa sắp xếp chút, tôi mời bạn tôi ăn cơm, à đúng rồi, giờ có một việc, anh giải quyết giúp tôi trước đã”.
Diệp Thiên nói xong thì quét mắt, chuyển sang Tiết Lâm, khiến Tiết Lâm giật thót trong lòng, sợ đến mức lùi lại hai bước.
“Đây là giám đốc khách sạn anh tuyển?”.
Lâm Hổ nhăn tít mày, lễ độ hỏi: “Cậu Thiên, có phải tên khốn này đắc tội cậu không?”.
Diệp Thiên cười khẽ, gương mặt chứa vẻ trêu tức.
“Vừa nãy anh ta vào mời rượu, tôi không uống, sau đó anh ta và tôi có lời qua tiếng lại, định đuổi tôi ra khỏi khách sạn. Khách sạn vốn là ngành phục vụ, tôi lần đầu thấy giám đốc khách sạn đuổi khách đấy”.
Nghe Diệp Thiên nói xong, Lâm Hổ ngay lập tức sầm mặt, xoay người khiến Tiết Lâm run cầm cập.
“Anh rể, em…”.
Tiết Lâm đang định giải thích mấy câu, còn chưa nói xong Lâm Hổ đột nhiên vọt lên trước, tát cho anh ta một cái.
“Đồ khốn kiếp, đây là cậu Thiên, chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên chúng ta, mày dám đắc tội với cả cậu ấy, còn muốn đuổi cậu ấy ra khỏi khách sạn? Có phải mày cảm thấy một kẻ nắm chức giám đốc như mày là có thể kiêu căng không?”.
Tiết Lâm xoay tròn tại chỗ, ngã ra đất, khóe môi rướm máu, nhưng lại không dám nói gì, chỉ nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Lâm Hổ tát cho Tiết Lâm một cái ngã lăn quay, xoay người cúi gập người với Diệp Thiên.
“Chủ tịch, xin lỗi cậu, nó là em rể tôi, tốt nghiệp ngành quản lý khách sạn, trước đây phụ trách công tác hậu cần ở một khách sạn năm sao, tôi thấy nó có chút năng lực, nên thuê nó đến quản lý khách sạn Lăng Thiên, thực sự không ngờ sẽ xảy ra việc thế này, xin cậu trách phạt”.
Giờ Lâm Hổ chỉ mong sao chém chết Tiết Lâm, Diệp Thiên rời đi chín tháng, vừa đến khách sạn Lăng Thiên ăn cơm thế mà lại bị Tiết Lâm gây ra chuyện to thế này.
“Không liên quan đến anh”.
Diệp Thiên xua tay, sau đó nhìn thẳng Tiết Lâm, ánh mắt lạnh nhạt.
“Còn nhớ lời vừa nãy tôi đã nói với anh chứ? Giờ anh có thể đến phòng tài vụ nhận lương ra về rồi, từ giờ về sau chỉ cần là công ty, sản nghiệp trực thuộc Tập đoàn Lăng Thiên đều sẽ không xuất hiện tên anh, hiểu chưa?”.