Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Mục Đình sâm - Ôn Ngôn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 985: Chỉ Sợ Là Không qua bao lâu, Lâm quản gia trở về.

Má Lưu đưa đồ mua cho Lâm quản gia ra: “Lão Lâm, đây.

là Ngôn Ngôn mua cho ông, cái áo khoác này đặc biệt tốt, là tôi đích thân giúp chọn đó, chút nữa ông thử xem.”

Ôn Ngôn có chút nhức đầu, đồ căn bản không phải cô mua, là má Lưu mình mua, bởi vì đã muốn tặng đồ, không nghĩ đến An Tuyết Ly tình cảm cũng không ổn, nhưng mua cho An Tuyết Ly, không chừng người ta còn ghét bỏ và trào phóng, cô cũng không cần thiết phải lấy lòng An Tuyết Ly, dứt khoát không mua cái gì. Má Lưu làm như vậy cũng bởi vì muốn khó chịu An Tuyết Ly, thật tình không biết thế này sẽ làm cho Ôn Ngôn không xuống đài được.

Lâm quản gia thoáng nhìn thấy An Tuyết Ly đang tái mặt, theo mắt nhìn của ông, không muốn đắc tội An Tuyết Ly, tự nhiên sẽ từ chối nhận quà, nhưng ông không từ chối, còn cười cười: “Vậy thì cảm ơn Ngôn Ngôn nhé. Nhìn sắc mặt của cô, chuyển từ Mục trạch ra ngoài cũng tốt nên nhiều rồi.”

Lời này là đang nói ý tứ, Ôn Ngôn đã ly hôn với Mục Đình Sâm dọn đi rồi, không cần tặng quà lấy lòng An Tuyết Ly, Ôn Ngôn và An Tuyết Ly không tính là người hoàn toàn không liên hệ, nhưng là chán ghét lần nhau.

Ôn Ngôn lấy lại bình tĩnh, kiên trì nói: “Cảm ơn cái gì? Lúc trước chú chăm sóc cháu như vậy, đôi với cháu mà nói, chú giống như người thân vậy… Đúng rồi, sao sáng sớm chú đã ra ngoài thế? Mục Đình Sâm không nói hôm nay cháu tới thăm chú sao?”

Lâm quản gia nhìn An Tuyết Ly một chút: “Buổi sáng An phu nhân bảo chú ra ngoài mua đồ ngọt giúp bà ấy, chỉ định là muốn ở cửa tiệm trung tâm thành phố, có hơi kẹt xe, lúc chú nhận điện thoại còn chưa tới tiệm mà là trực tiếp quay về.”

Loại chuyện mua đồ ngọt này nếu không phải chủ ý, làm sao lại đến phiên Lâm quản gia phải đi? Trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, sắc mặt Mục Đình Sâm cũng khó coi đến không thể khó coi hơn.

An Tuyết Ly bị vạch trần cũng không cảm thấy xấu hỏ, ngược lại là tức giận không chịu được, tất cả mọi người cho bà cảm giác là đều đang xa lánh mà, tất cả mọi người đều đứng về phía Ôn Ngôn!

Loại thời điểm này, bà càng biểu hiện cường thế thì càng phản tác dụng, có đôi khi kẻ yếu mới có thể chiếm được đồng tình. Bà kiềm chế phẫn nộ, thấp giọng nói: “Mọi người nói chuyện đi, tôi không thỏa mái, lên lầu trước, buổi trưa ăn cơm cũng không cần gọi tôi.”

Không một ai trả lợi, đều lằng lặng đưa mắt nhìn bà lên lầu, bà vừa đi, bầu không khí liền sinh động lên. Má Lưu cũng nói tình huống thực tế của quà tặng: “Ngôn Ngôn không có như thế, chỉ mua quà cho lão Lâm sợ An phu nhân khó chịu trong lòng, mua rồi, khẳng định lại bị trào phúng, trong lòng cũng có bài trừ, cho nên quà cho lão Lâm là tôi mua, tôi muốn chọc tức bà ta, ngày ngày bắt nạt Ngôn Ngôn.”

An Tuyết Ly dù sao cũng là mẹ đẻ của Mục Đình Sâm, loạn đến loại cục diện này, trong lòng Mục Đình Sâm nói chung cũng là không thoải mái, anh đối với An Tuyết Ly thế nào cũng được, đổi thành người ngoài, anh sẽ có chút để ý. Bỏ qua những chuyện An Tuyết Ly đã làm thì không nói, quá khứ hai ba mươi năm kia, An Tuyết Ly cũng là người đáng thương, An Tuyết Ly quan tâm anh, điểm ấy không thể nghi ngờ, bởi vì quan tâm, mới cực đoan như: thế, rồi lại sai lầm như thé.

Trong lúc lơ đãng, Ôn Ngôn thoáng nhìn Mục Đình Sâm nhíu lông mày, cô cũng mơ màng hiểu ra anh đang nghĩ gì, vừa rồi An Tuyết Ly “lấy lui làm tiến” ít nhiều cũng có chút tác dụng, cô sợ Mục Đình Sâm có ý kiến với má Lưu, liền nói: “Má Lưu, má đưa quần áo cho chú Lâm thử một chút đi, mắt chọn quần áo của má thật tốt. Cũng năm mới rồi, chú Lâm còn mặc đồ chính thức như thế làm gì? Đi thử áo khoác của má Lưu mua cho chú xem.”

Lâm quản gia gật đầu, kéo má Lưu đi. má Lưu lúc này mới hậu tri hậu giác nhìn Mục Đình Sâm, ý thức được vừa rồi có chút tức giận.

Không đợi có người bên ngoài, Ôn Ngôn quay đầu nhìn Mục Đình Sâm hỏi: “Anh rất để ý người khác nhằm vào bà ta đúng không? Vậy nêu là em nhằm vào bà ta thì sao?”

Mục Đình Sâm không tình nguyện lắm trả lời: “Em nói cái gì đó? Nói chuyện khác đi được không?”

Cô nhàn nhạt hít vào một hơi, ôm Tiểu Đoàn Tử đi vào trong sân: “Hôm nay thời tiết không tồi, ra ngoài ngồi hít thở chút đi, ở trong có chút bức bách.”

Mục Đình Sâm đi theo cô vào trong sân, trước kia cảnh vật ở trong sân đều sắp xếp theo sở thích của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn mới không mấy ngày, đã thay đổi, đến phiến hoa hồng trước kia cô thích nhát cũng bị đổi thành thảm thực vật khác. Đoán chừng không lâu nữa, cả căn nhà đều sẽ được thay đổi theo sở thích của An Tuyết Ly, Ôn Ngôn đột nhiên cảm thấy, cô rời khỏi Mục gia, thì liền không về được, coi như là trở về, cũng là như hôm nay, lấy thân phận làm khách. Người đàn ông bên cạnh, theo ý.

nghĩa trên pháp luật mà nói, không còn bất cứ quan hệ nào với cô nữa, chờ đến ngày bên cạnh anh có người phụ nữ khác, tất cả đều sẽ thay đổi không còn nữa.

Hai người ngồi đối diện nhau, đột nhiên không có chủ đề nói chuyện, chỉ có Tiểu Đoàn Tử không biết cục diện mà chạy loạn.

Cuối cùng vẫn là Ôn Ngôn mở miệng trước: “Sân viện được sắp xếp lại cũng khá đẹp, mắt nhìn của bà ta tốt hơn anh.”

Mục Đình Sâm buông thõng tầm mắt: “Bà ấy muốn giày vò thế nào cũng được, chỉ cần không phiền đến anh, đều không quan trọng.”

Ôn Ngôn ngắng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm: “Anh có nghĩ đến, lần tiếp theo chúng ta gặp mặt, cần lấy cớ gì… Phí bao nhiêu công sức không? Có thể cứ đi rồi đi như vậy, là tán rồi, là tan rồi không? Nếu thật sự là như thé, có lẽ sau này em sẽ hối hận về chuyện trước khi ly hôn đã cãi nhau với anh. Thật ra không phải em đặc biệt so đo chuyện tai nạn máy bay anh giấu em là nghĩ cho em hay vì mẹ đẻ, thái độ của anh, em biết. Chỉ sợ là, trong lúc không để ý, để lại quá nhiều tiếc nuối, đến cuối cùng, cũng không kịp lấp đầy.”

Mục Đình Sâm run lên một chút: “Em đang nói linh tinh cái gì vậy? Chúng ta, sẽ không để lại tiếc nuối gì. Nếu như không ly hôn, anh sợ em phải chịu ủy khuát, em đề nghị ly hôn là đúng, loại thời điểm này, cưỡng ép giữ em ở bên cạnh, em cũng sẽ không vui. Đợi anh, anh sẽ đưa em trở vê.

Ôn Ngôn chỉ cười cười, An Tuyết Ly chỉ cần còn thở, liền không tha cho cô một phút nào, lời hứa của Mục Đình Sâm, cô không coi là thật cũng được, bởi vì khả năng thực hiện không tính là lớn.

Buổi trưa lúc ăn cơm, An Tuyết Ly thật sự không xuống lầu, Mục Đình Sâm đi mời, không mời được, không tiếp tục chú ý đến bà nữa.

Thế nhưng khi tất cả người đều đang ăn cơm, An Tuyết Ly lại đột nhiên xuống dưới, không trang điểm, sắc mặt có vẻ hơi tiều tụy, đi thẳng vào phòng khách điềm nhiên như: không có việc gì xem tivi. Nhìn thế nào cũng giống như một đám người lành lặn bình thường đang ăn cơm, còn để một người què một chân như bà ở một bên không để ý.

Biết rõ An Tuyết Ly cố ý không muốn cho mọi người vui vẻ, Ôn Ngôn lại không thể nói cái gì, chỉ là có chút buồn nôn, cuối cùng cũng không nuốt trôi được một miếng cơm.

Nhìn Tiểu Đoàn Tử và má Lưu ăn cũng xong rồi, cô đứng dậy nói: “Mục Đình Sâm, chúng em đi trước, gặp lại sau.”

Mục Đình Sâm thả đũa trong tay ra: “Anh tiễn mọi người.”

Ôn Ngôn từ chối: “Không cần, tránh việc mọi người lại cái nhau, anh ở lại thu thập cục diện đi, nếu không phải vì gặp anh và chú Lâm một chút, hôm nay thật sự không muốn tới nơi này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK