Chương 37: Ngủ Cùng Tôi
Mục Đình Sâm ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc,
trong tiềm thức liền cảm thấy chán ghét mà đầy cô
ra, ánh mắt và giọng nói lạnh đến cực điểm: “Cú!”
Toàn bộ người ở ghế dài đều trở nên yên tĩnh, chỉ
có âm nhạc của quán bar là vẫn sôi động.
Khương Nghiên Nghiên cũng là lần đầu tiên nhìn
thấy bộ mặt này của anh, nhát thời không biết phải
làm sao, ủy khuất rưng rưng nước mắt: “Anh Đình
Sâm… Sao lại hung dữ với người ta như vậy chứ?
Người ta cũng chỉ là quan tâm anh….”
Mấy em gái bồi rượu ở một bên không dám lên
tiếng, mọi người ở Đế Đô này đều biết Mục Đình
Sâm ôn nhu, một người không có bất kì khuyết
điểm nào, vô cùng hoàn mỹ, đối mặt với con người
hay với bất cứ chuyện gì cũng đều dùng dáng vẻ
hòa nhã.
Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp cũng chẳng bất
ngờ gì, quen nhau hơn mời năm, bọn họ cũng quá
(18i48od7Zo9 ŒÄjrơi ;hRGĐ2
hiểu đối phương rồi.
Sợ rằng tin tức tiêu cực này sẽ bị truyền ra ngoài,
Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp đỡ anh dậy: “Về
nhà chứ?”
Mục Đình Sâm mơ hồ lắm bẩm: “Tôi không muốn
nhìn thấy cô ta…”
Kính Thiếu Khanh hỏi: “Vậy cậu muốn đi đâu? Để
Lâm Táp đưa cậu đi, hôm nay cậu ấy không uống
rượu, có thể lái xe.”
Tháy Mục Đình Sâm thật lâu không có nói chuyện,
Lâm Táp đề nghị: “Tới khách sạn đi, đợi cậu ta tỉnh
rượu rồi nói sau, tôi đưa cậu ta đi, cậu cứ chơi đi.”
Kính Thiếu Khanh chơi còn chưa có đã, đương
nhiên là đồng ý rồi: “Vậy giao cho cậu đấy”
Khương Nghiên Nghiên đi theo Lâm Táp và Mục
Đình Sâm cùng nhau rời khỏi quán bar, sau khi lên
xe, Lâm Táp nói: “Khương Nghiên Nghiên cô cũng
về sao? Tôi đưa cô về trước, rồi đến Mục Đình
c†#48odZ8o9 đ3Ñrøi s22
Sâm.”
Khương Nghiên Nghiên bị Mục Đình Sâm hù dọa,
còn chưa hồi phục tinh thần, đến giờ vẫn còn
không dám thân cận với Mục Đình Sâm, duy chỉ
có mục đích là vẫn còn rõ ràng: “Không cần đâu,
tôi muốn ở lại chăm sóc cho anh Đình Sâm!”
Lâm Táp không ngốc đến nỗi không biết nam nữ
say rượu ở chung với nhau thì sẽ xảy ra chuyện
gì, đương nhiên là phải từ chối: “Tôi có thể chăm
sóc cho cậu ấy, cô cứ về trước đi.”
Khương Nghiên Nghiên vẫn kiên trì, dùng giọng
điệu nũng nịu nói: “Tôi không về, tôi sẽ ở cùng với
anh Đình Sâm”
Lâm Táp có chút đau đầu, lúc trước có dùng điện
thoại của Mục Đình Sâm gọi cho Ôn Ngôn hai lần,
trong lúc vô tình anh đã nhớ kĩ số của cô, gửi tin
nanh cho cô: “Đình Sâm đã uống say ở quán bar
lần trước, qua đây một chuyền đi.”
Ôn Ngôn còn chưa có ngủ, thấy tin nhắn, cô đoán
cl#48odZ8o9 đ3frøi swG2¿
được người gửi không phải là Kính Thiếu Khanh
mà là Lâm Táp, cũng không dám chậm trễ, vội
vàng đứng lên khoác thêm cái áo khác.
Lâm quản gia lớn tuồi rồi cô không đành lòng đánh
thức ông làm tài xế đưa mình đi, trực tiếp chạy
đến ngã tư cách Mục gia hơn một km để gọi xe,
phổi hít vào không khí rét lạnh của đêm khuya,
khiến cô khó chịu phổi tựa như muốn nỗ tung ra
Vậy.
Khương Nghiên Nghiên thấy Lâm Táp còn không
lái xe, có chút nóng nảy: “Anh Lâm Táp, anh đang
đợi cái gì vậy? Đi thôi!”
Lâm Táp dựa vào xe, thờ ơ nói: “Đợi chút đã, Mục
Đình Sâm uống nhiều như vậy, tôi sợ đột nhiên
cậu ta muốn nôn, xem chút đã, không nôn chúng
ta sẽ lên đường, chiếc xe này tôi mới mua, chờ
chút đi”
Khương Nghiên Nghiên cũng không tiện nói thêm
gì nữa, hôm nay cô được tài xế đưa đến đây rồi
lập tức rời đi, bởi vì không tính sẽ quay về nên giờ
cl#48odZo9 đ3frøi G22
mới phải ngồi xe của Lâm Táp hoặc là tự mình bắt
xe, cô mới không thèm ngồi chiếc xe taxi mà bị
bao nhiêu loại người ngồi qua đâu, điều đó khiến
cô cảm thấy buồn nôn!
Lúc Ôn Ngôn chạy đến, anh liếc mắt liền nhìn thấy
cô, giả bộ tựa như ngẫu nhiên gặp được cô, hạ
cửa kính xuống chào hỏi: ‘Ôn Ngôn!”
Ôn Ngôn nhìn sang, bước nhanh về phía trước:
“Mục Đình Sâm đâu?”
Khương Nghiên Nghiên nhíu mày, hạ cửa kính xe
khiêu khích nhìn cô: “Anh Đình Sâm đang ở bên
tôi, sao nào? Đến tìm anh ấy sao? Anh ấy nói hôm
nay không muốn về, không muốn nhìn thấy cô!”
Ôn Ngôn nhìn thấy Mục Đình Sâm ngồi bên cạnh
Khương Nghiên Nghiên, cũng nhìn thấy Khương
Nghiên Nghiên đang khoác tay Mục Đình Sâm:
“Tôi là vợ anh ấy, có nghĩa vụ quyết định nơi ở và
sự an toàn của anh ấy khi say rượu.”
Nghe được hai chữ “thê tử” thần sắc của Khương
cl#48odZo9 đ3firøi swG2+
Nghiên Nghiên lộ ra sự căm ghét: “Cô…! Anh ấy
nói rồi, anh ấy không muốn về!”
Lâm Táp làm bộ đỡ Mục Đình Sâm xuống xe:
“Khương Nghiên Nghiên cô đừng ồn nữa, người
nhà người ta cũng đến rồi cô để Mục Đình Sâm đi
đi.”
Khương Nghiên Nghiên không cam lòng, kéo một
cánh tay của Mục Đình Sâm lại: ‘Anh Đình Sâm đã
nói không muồn nhìn thấy cô ta, anh Lâm Táp anh
đừng có nháo nữa!”
Mục Đình Sâm có trở về hay không đối với Ôn
Ngôn mà nói nó cũng không quan trọng, thế
nhưng nêu như anh ở cùng với Khương Nghiên
Nghiên thì cô sẽ không nhượng bộ.
Chưa đợi cô nói, Mục Đình Sâm đột nhiên đẩy
Khương Nghiên Nghiên ra, dùng giọng điệu ra
lệnh nói: “Ngôn Ngôn… cô qua đây!”
Rất rõ ràng, người anh gọi là cô – Ôn Ngôn.
c†8/48oa7Z8o9 £3EÄroi sh›.ẴGĐ¿
Lần đầu tiên Ôn Ngôn nghe anh gọi như vậy, có
chút thất thần, ngơ ra trong giây lát rồi đi đến phía
trước đỡ anh: “Về nhà sao?”
Hai tay Mục Đình Sâm vòng lên người cô, còn chà
sát vào cổ cô: “Về…”
Khương Nghiên Nghiên tức giận đến nỗi cả người
phát run, Không phải là Mục Đình Sâm chán ghét
Ôn Ngôn sao? Nếu chán ghét thì vì cái gì còn
muốn ở bên cô ta?! Tại sao còn làm ra động tác
thân mật như vậy?!
Lâm Táp thở phào nhẹ nhõm: “Cái đó…. Ôn Ngôn
không kêu người lái xe tới thì phải? Tôi đưa bọn
bọ về. Khương Nghiên Nghiên cô đợi Thiếu Khanh
rồi cùng về đi.”
Ôn Ngôn không chú ý đến sự phẫn nộ của
Khương Nghiên Nghiên, một lần nữa đỡ Mục Đình
Sâm vào ghế sau xe, đợi đến lúc xe đi được một
đoạn cô mới nói: Cảm ơn anh, Lâm Táp.”
cl848odZ8o9 đ3frøi xà.G2)2
Lâm Táp không nói chuyện, chỉ cười cười, khi Mục
Đình Sâm tỉnh rượu làm cái gì thì anh cũng không
xen vào, thế nhưng khi cậu ta say thì anh phải đưa
cậu ta về nhà an toàn, đây mới là điều mà một
người bạn nên làm.
Trở lại Mục gia, Ôn Ngôn bận một hồi mới thu xếp
ổn thỏa cho Mục Đình Sâm, cô gần như đã gục
xuống vì kiệt sức.
Nhìn bộ dáng ngủ say sưa của Mục Đình Sâm cô
nhịn không được mà tinh nghịch duỗi tay xoa xoa
mái tóc anh, chỉ có lúc này, anh mới dịu dàng,
không mang bát kì tính công kích nào.
Khi cô muốn rút tay về, Mục Đình Sâm đột nhiên
duỗi tay giữ lầy cổ tay cô: “Qua đây!”
Cô bị dọa một trận, xác định không phải anh đang
giả say mà chỉ là hành vi trong lúc vô ý thức, cô
mới thở phào một hơi, cẩn thận tiến lên phía trước
hỏi: “Sao vậy?”
cl#48odZo9 đ3frøi shG2+
Anh mạnh mẽ kéo cô vào lòng: “Ngủ với tôi.”
Khuôn mặt của Ôn Ngôn hoàn toàn vùi trong ngực
anh, bị anh ôm gắt gao, ngửi thấy mùi vị dành
riêng của anh, mặt cô đỏ một cách triệt để, lời anh
ta nói làm cho người ta liên tưởng đến những thứ
mơ mộng viễn vông…
Mặc dù trước lúc ra khỏi cửa hai người cũng
chẳng vui vẻ gì, cô hiện tại đương nhiên sẽ không
có ngu ngốc như vậy mà lại đi tính toán với một
người say rượu, đàng hoàng nép vào trong lòng
anh, tìm một tư thế thoải mái.
Thế nhưng anh lại không thành thật chút nào, cái
tay du loạn lên trên mặt cô, lòng ngón tay cái ma
sát ở gò má cô một hồi, lại đi xuống, lướt qua cái
cổ trơn bóng, dừng lại trên xương quai xanh tinh
sảo.
Ngón tay của anh tựa như có ma lực, dao động tới
chỗ nào, chỗ đó liền bắt đầu nóng lên, trái tim cô
không tự chủ mà đập nhanh, theo bản năng mà hít
c†840od8o9 đ3frøi G22
†hở chậm lại.
Anh cũng không có xu hướng dừng lại, rất nhanh,
tay của anh lại tiếp tục đi xuống nữa, dừng trên
ngực cô.