Chương 444: Không Làm Được
Trở lại biệt thự Kính gia, Hạ Lam đã báo nhà bếp
chuẩn bị một bàn lớn gồm nhiều món ăn ngon, trong
đó có rất nhiều món khoái khẩu của Trần Mộng Dao,
trên bàn, Trần Mộng Dao đã phát hiện ra điều này,
cảm giác được người khác coi trọng thật tốt, cũng để
cô cảm thấy ấm áp.
Một lúc lâu không thấy Kính Thành Húc xuất hiện,
Kính Thiếu Khanh tự nhiên không hỏi, Trần Mộng Dao
hỏi Hạ Lam: “Dì, còn chú đâu ạ? Sao không thấy chú
ấy a”
Hạ Lam liếc nhìn Kính Thiếu Khanh: “Ở thư phòng
trên lầu, có thể… sợ Thiếu Khanh không vui, nên mới
tránh đi. Dì thuyết phục rồi, vô dụng. Dao Dao, cháu
và Thiếu Khanh đi gọi cho ông ấy một tiếng?”
Kính Thiếu Khanh vẫn chống đối: “Con không đi, ăn
cơm chứ không phải như người đi ăn xin, muốn ăn thì
xuống, không muốn ăn thì thôi.”
Trần Mộng Dao bí mật đá anh: “Nói cái gì vậy? Vừa
nãy trên đường về anh đã hứa với em như thế nào?
Mau lên, cùng em đi!”
Kính Thiếu Khanh nắm Trần Mộng Dao không có cách
nào, lên lầu với cô một cách cực kỳ miễn cưỡng. Đến
trước thư phòng, anh không định đi vào, mà chỉ đứng
ở cửa, Trần Mộng Dao cũng không ép anh, giơ tay gõ
cửa: “Chú, ăn cơm thôi ạ, cháu với Thiếu Khanh trở về rồi. ”
Kính Thành Húc nhanh chóng mở cửa thư phòng, trên
mặt mang theo nụ cười tươm tất: “Được, chú lập tức
đi xuống.”
Kính Thiếu Khanh nghe những lời nói đó quay đầu đi,
Trần Mộng Dao ngượng nghịu cười, cùng đi xuống
lầu.
Ngay sau đó, Kính Thành Húc xuống lầu ngồi xuống,
bề ngoài có vẻ là gia đình hòa thuận, trên thực tế
không khí không tốt lắm, ngược lại có chút tế nhị. Trần
Mộng Dao không biết nên nói gì để bầu không khí sôi
động, cắn đầu đũa ngắn ra, nếu như sau này mỗi lần
đến đây ăn cơm với tình cảnh như thế này, cô sợ đến
mức không muốn đến…
Hạ Lam gắp một đũa thức ăn cho Trần Mộng Dao:
“Dao Dao, cháu với Thiếu Khanh sau này về nhiều
hơn nhé.” Bây giờ bà chỉ có thể trông cậy vào Trần
Mộng Dao, nếu không có Trần Mộng Dao ở giữa, Kính
Thành Húc và Kính Thiếu Khanh e là một bữa ăn cùng
nhau cũng không thẻ.
Trần Mộng Dao bắt gặp ánh mắt phức tạp của Hạ
Lam, đột nhiên cảm thấy mình đang gánh trên vai một
trách nhiệm nặng nè: “Dạ, chắc chắn sẽ như vậy. Dù
sao thì chúng cháu tự mình trở về nấu ăn cũng phiền
phức, nếu dì không thấy phiền, sau này chúng cháu
sẽ thường xuyên đến ăn cơm. ”
Hạ Lam nở nụ cười: “Đương nhiên là không rồi, Có
người nhà nào thấy phiền người nhà của mình? Từ
tận đáy lòng dì rất thương cháu, dì không hy vọng mối
quan hệ của chúng ta như mẹ chồng con dâu, hy vọng
cháu coi dì như một người mẹ, cháu làm đứa con gái
của dì. Thiếu Khanh không có anh chị em ruột, dì luôn
muốn có một đứa con gái, bây giờ cuối cùng cũng đã
viên mãn rồi. ”
Trần Mộng Dao có chút ngượng ngùng, Hạ Lam thật
sự không có ý kiến gì với cô sao? Thực sự trong lòng
thích cô sao?
Đột nhiên phát hiện Kính Thành Húc và Kính Thiếu
Khanh chưa từng nói chuyện, cô làm nũng ở giữa:
“Chú, chú vẽ tranh chắc chắc vẽ rất đẹp phải không?
Cháu cũng học vẽ, nhưng sau khi tốt nghiệp lại trở
thành nhà thiết kế, không phải phát triển thành hội họa
thuần túy, bây giờ chức vụ dưới trướng Thiếu Khanh.”
Kính Thành Húc đối mặt với thế mạnh của mình, tự
nhiên thể hiện sự tự tin và bình tính, không còn câu nệ
như vàng: “Không sao đâu, vẽ tranh như vậy là được,
trọng tâm ở sự bền bỉ. Mỗi con đường đều không dễ
đi, chú đã đã nhận nhiều sinh viên, hầu hết trong số
họ đã thay đổi nghề nghiệp, và chỉ một số ít vẫn tiếp
tục, dù thế nào đi nữa, phù hợp bản thân là được.”
Đôi mắt của Kính Thiếu Khanh hiện lên một số cảm
xúc không thẻ giải thích được, như thể đang chế giễu,
cũng đang kìm chế điều gì đó. Đối với anh, Kính
Thành Húc đã bỏ mẹ con hơn 20 năm để vẽ tranh, khi
nhìn thấy dáng vẻ của Kính Thành Húc khi ông nhắc
đến hội họa, trong lòng anh cảm thấy khó chịu, hoảng
sợ. Ngay cả khi bây giờ quay lại, trong suy nghĩ của
Kính Thành Húc, vẫn là vẽ tranh quan trọng hơn sao?
Anh cuối cùng cũng không có thể làm như đã hứa với
Trần Mộng Dao, mặt lạnh lùng đứng dậy quay lại xe
hút thuốc, dự định bỏ đi.
Sắc mặt Hạ Lam trở nên cứng ngắc, Kính Thành Húc
cũng im lặng, bầu không khí nhát thời đóng băng.
Trần Mộng Dao đối với cảnh tượng như vậy làm cho
mắt mặt, đương nhiên không thể ở lại, chào hỏi hai
người, rồi đi ra ngoài: ” Kính Thiếu Khanh, tại sao anh
làm thế này? Không phải nói muốn nhìn về phía trước
sao? Thái độ của anh không có thể đối với bố anh tốt
hơn hả? Chúng ta sắp đính hôn rồi, sau này nhất định
cần thường xuyên về ăn cơm, mỗi lần đều như thế
này, em ở giữa rất lúng túng! Mẹ anh hy vọng em có
thể thuyết phục anh tha thứ cho bố anh, em cũng
muốn như vậy, nhưng anh luôn như vậy… em không
yêu cầu anh lập tức tôn trọng chú ấy, vẻ mặt ôn hòa, ít
nhất là không khiến mọi người lúng túng…”
Về những vấn đề khác, Kính Thiếu Khanh có thể cười
và thảo luận với cô, nhưng vấn đề này thì không. Dẫu
sao cũng là cái bóng hơn 20 năm, anh không muốn
tha thứ, mỗi khi ở cùng với Kính Thành Húc, anh phát
hiện căn bản làm không được.
Anh đang hút một điếu thuốc, không biết nên trả lời
như thế nào, loại cảm xúc phức tạp này, có thể Trần
Mộng Dao không hiểu được.