Chương 395: Vợ Quản Nghiêm
Mục Đình Sâm từ chối cho ý kiến, mặc dù môi trường
ở đây đối với anh ta mà nói thì rất tệ, nhưng chỉ cần
Ôn Ngôn đang ở đây, dù ở đâu anh đều có thể ở lại.
Trong bữa ăn, Trần Mộng Dao đột nhiên hỏi Kính
Thiếu Khanh một cách bất chợt: “Em nghe nói đàn
ông các anh đến tuổi trung niên sẽ có phúc, sẽ có
bụng bia, có thật không? Liệu cơ bụng của anh có
biến mắt không?”
Khóe miệng Kính Thiếu Khanh giật giật: “Nếu như em
vẫn xem anh sa đạo như thế, thì có lẽ sẽ xảy ra đấy.
Nhưng trong tình huống bình thường, chuyện đó sẽ
không bao giờ xảy ra với anh.”
Trần Mộng Dao cười khúc khích: “Em vừa nghĩ tới về
sau anh trở thành một người đàn ông trung niên hói
đầu bụng bự đầy mỡ em liền chịu không được, phải
làm sao đây… ha ha ha ha…”
Kính Thiếu Khanh đau đầu: “Em cười như thế này mà
gọi là không chịu được sao? Vị thiếu gia này có thể
chịu đựng được sự tàn khốc của năm tháng, dù có
bảy mươi tám mươi tuổi, cũng không bao giờ trở
thành loại hình tượng như em nói. Đẹp từ nhỏ đến
già, hiểu không? Nhưng phụ nữ các em, sau khi sinh
con xong sẽ có những thay đổi phát sinh không thể
đảo ngược lại, không có thể kiểm soát được bản thân.
Nói đến sinh con, Ôn Ngôn cúi đầu uống rượu, không
tham gia đề tài. Trước đây tửu lượng cô uống rất kém,
uống một ly đã say tí tỉ, bây giờ uống bia thì sắc mặt
cô không thay đổi, đương nhiên là do Trần Mộng Dao,
tửu lượng của cô đều là cùng Trần Mộng Dao luyện tập mà ra.
Tay của Mục Đình Sâm dưới bàn đột nhiên giữ chặt
cô, cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, muốn tách ra,
nhưng lại bị anh nắm chặt, để không bị người khác
nhìn thấy, cô chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì
xảy ra, cứ để anh ấy nắm như thé.
Nhập gia tùy tục, Kính Thiếu Khanh thản nhiên dựa
vào lưng ghé, giữa ngón tay cầm điều thuốc, hai chân
bắt chéo nhau nói chuyện phiếm cùng Trần Mộng
Dao, không ai có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bảnh
bao trong bộ vest của Kính Thiếu Khanh trong phòng
làm việc, lúc này dường như bị ngoại cảnh đồng hóa,
có thể thấy, Trần Mộng Dao cũng chơi rất vui vẻ, Kính
Thiếu Khanh đang thu hẹp khoảng cách giữa hai
người, hai người ở bên nhau, sẽ luôn có người phải
thỏa hiệp trước, dù sao môi trường sống của mỗi
người không giống nhau, quá nhiều khác biệt, không
có cách nào song hành cùng nhau.
Thấy Mục Đình Sâm luôn im lặng, không hút thuốc
cũng không ăn nhiều, thỉnh thoảng uống một chút
rượu, Kính Thiếu Khanh ghét bỏ ném nửa gói thuốc
còn lại về phía anh: “Ra ngoài chơi thì đừng theo phiền não.”
Mục Đình Sâm lic nhìn Ôn Ngôn, không cầm lấy hộp
thuốc: “Cậu hút một mình đi.”
Ôn Ngôn míim môi: “Anh hút đi.”
Kính Thiếu Khanh cười: “Chậc chậc, vơ quản nghiêm nhỉ?”
Ôn Ngôn trừng mắt nhìn Kính Thiếu Khanh, ngoài mặt
thì ghét bỏ bọn họ giễu cợt cô với Mục Đình Sâm,
nhưng không thể phủ nhận là, trong lòng cô thực sự
không ghét, điều này khiến cô rất hoang mang.
Đột nhiên, điện thoại di động của Kính Thiếu Khanh
vang lên, Trần Mộng Dao đột nhiên vang lên báo
động: “Ai gọi đến?”
Kính Thiếu Khanh miễn cưỡng lấy điện thoại ra đưa
cho cô xem: “Lâm Táp, anh bật loa ngoài được chưa?”
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Lâm Táp vang
lên: “Đang chơi ở đâu? Em không thấy anh ở khách
sạn, hôm nay em qua đây làm một việc, vừa đến, mời
các anh đi ăn tối?”
Trần Mộng Dao nhìn thịt nướng trên bàn, có chút do
dự, bởi vì dạ dày của Lâm Táp rất yếu, chuyện này ai
cũng biết, không thể đảm bảo là anh ăn sẽ không xảy
ra chuyện…
Kính Thiếu Khanh không quan tâm lắm, báo xong địa
chỉ thì cúp máy. Hai mươi phút sau, Lâm Táp phong
trần mệt mỏi đi tới, đó là tương đương ghét bỏ, trong
mắt anh ta quán ăn không khác gì quán ven đường,
nhưng anh em đều ở đây, anh cũng không nói gì, chỉ
nhíu mày tìm chỗ ngồi xuống: “Các anh đều tới đây,
em một mình ở Đế Đô chán chết, muốn tìm người
uống rượu cũng không có.”
Mục Đình Sâm đưa anh một ly rượu: “Cậu bình
thường bận đến mức không nhìn thấy bóng người,
còn có thời gian tìm chúng tôi đi uống rượu sao? Công
ty của cậu gần đây như thế nào?”
Lâm Táp dừng lại nói: “Cũng tạm được, em đều mù
quáng làm việc, so với các anh còn kém xa. Vạn sự
khởi đầu nan, nhưng em cảm thấy rời khỏi nhà, làm
việc một mình là quyết định đúng đắn nhất, công ty
em đã đổi địa điểm lớn hơn, bây giờ cả trăm người,
thành tích một năm đối với em là đủ rồi. Đúng rồi, khi
nào thì chị dâu về Đế Đô?”
Đương nhiên anh đang nói đến Ôn Ngôn, Ôn Ngôn
miễng cưỡng nói: “Tạm thời tôi không có dự định đó.”
Nhìn thấy Mục Đình Sâm khẽ cau mày, Lâm Táp đổi
chủ đề: “Món thịt nướng này nhìn cũng không tệ, ở
đây có rất nhiều người ăn, em thử chút.”
Lúc anh đang ăn mắt Trần Mộng Dao nhìn thẳng vào
anh, đợi anh nuốt xuống, Trần Mộng Dao hỏi: “Anh sẽ
không ôm bụng chứ? Anh có thể ăn cái này không?”
Lâm Táp đối với chính mình rất tự tin: “Tôi đã tu sinh
dưỡng sức(“) một trận dài như vậy, đoán là không có
vấn đề gì, dù sao tôi cũng là đại nam nhân. Làm sao
có thể yếu đuối như vậy? Không sao không sao, tôi có
thể ăn cùng mọi người.”
(*) chính sách được áp dụng sau khi trải qua một cơn
khủng hoảng hay binh biến, ngụ ý là ổn định đời sống,
phát triển kế sinh nhai, khoan thai sức dân, gìn giữ
hòa bình.
Sự thật chứng minh, anh đã quá tự tin, chưa ăn xong
một bữa đồ nướng đã bắt đầu phát tác, đau bụng và
đổ mồ hôi lạnh. Lúc đầu anh chịu đựng vì thể diện,
nhưng sau đó không chịu nỗi, nhờ Mục Đình Sâm lái
xe chở anh đến bệnh viện, cơn đau dạ dày giống như
ép buộc anh vậy, ngăn mọi ý muốn của anh, lúc còn
trẻ vẫn rủi ập đến, e là nửa đời sau này sẽ phải kiêng
ky cho đến chết mắt.