Chương 867: Tôi, trở về rồi.
Ôn Ngôn cũng không có hỏi, mỗi người đều có chuyện riêng của mình.
Một bên khác, bệnh viện ở nước nào đó.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh có chút yếu ớt nhìn vào điện thoại, cảnh tượng bên trong là phòng ăn của Mục trạch.
Khóe môi anh gợi nên một vòng cười như không cười, ánh mắt dừng lại ở trên người Ôn Ngôn và Tiểu Đoàn Tử, thật lâu cũng không dời đi. Một bên Lâm quản gia đang xoa bóp chân giúp anh: “Thiếu gia, anh không nói tin tức thật cho phu nhân sao?
Trước đó anh hôn mê, tình trạng không tốt, bây giờ tình trạng tốt lên rồi, có phải nên nói cho phu nhân rồi không? Tình trạng của cô ấy rất tệ, còn bị mắc bệnh nhức đầu, nửa đêm thường xuyên ngủ không được, ngỗ ở thư phòng cả đêm, tôi sợ tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ ngã xuống vì mệt mỏi mắt. Cơ thể mệt mỏi vì thiếu ngủ còn có thể ngủ bù, tâm lý đau khổ mới là thứ tra tắn người khác nhất.”
Mục Đình Sâm nhíu nhíu mày, hững hờ nói: “Cô ấy không yếu ớt như chú nghĩ, thời điểm khó khăn nhất cũng đã vượt qua rất tốt, chờ tôi hoàn toàn khỏe lại, đi thẳng về, tránh việc cô ấy đi lại vòng vo, chuyện của công ty đã làm cô ấy đủ mệt mỏi rồi.
Đúng rồi, người cứu tôi từ dưới biển, chú giàn xếp tốt một chút.”
Lâm quản gia liền đáp: “Tôi biết, người kia là ngư dân nghèo khó, không gì báo đáp họ tốt hơn tiền, tôi sẽ phân phó người tặng họ một khoảng tiền để cảm tạ.”
Mấy tháng trước, Mục Đình Sâm và Diệp Quân Tước cùng nhau ra biển. Ngay từ đầu mọi chuyện đều bình thường, sau một đêm thuyền xuất phát, một đêm đó, thời tiết không tốt, trên biển nổi sóng gió. Loại tình huống này đối với thương nghiệp vận chuyển chuyên nghiệp là bình thường, sóng gió không lớn, không ai để ý, nhưng đột nhiên không biết là ai hô lên một tiếng, thuyền sắp chìm rồi.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trên thuyền trở lên vô cùng loạn, bây giờ là mùa mặt biển rét lạnh, một khi thuyền đắm, hậu quả khó mà lường được.
Trước khi thuyền xuất phát Diệp Quân Tước đã phái người kiểm tra, không có vấn đề gì, khẳng định là sau khi thuần xuất phát mới có người cố ý phá hư thân tàu.
Không để ý tới hàng hóa trên thuyền, Diệp Quân Tước kéo anh lên thuyền cứu sinh trước, chờ cứu viện. Nhưng ai biết, thuyền cứu sinh cũng không còn cái nào nguyên vẹn, áo cứu sinh cũng không biết đã đi đâu.
Biết được bị người khác tận lực đẩy vào khốn cảnh, tim Mục Đình Sâm lạnh đi một nửa, khi đó anh cũng không có nghỉ ngờ Diệp Quân Tước, bởi vì từ đầu đến cuối, Diệp Quân Tước đều đi cùng với anh, coi như là chết, cũng là mọi người cùng chết, vì hại anh mà bỏ mạng mình, không có lời chút nào, Diệp Quân Tước không có ngốc như vậy.
Tận đến khi thuyền chìm triệt để, nước biển lạnh thấu xương, từng chút từng chút ăn mòn thân thể. Một đám người trôi nỗi tuyệt vọng trên mặt biển, Mục Đình Sâm nhìn thấy “Người gây họa” ngồi trên thuyền cứu kinh lành lặn duy nhất đã đi xa, người làm hỏng thuyền kia, còn sống mà chạy trốn. Ngoại trừ anh, không ai biết còn ai sống sót rời khỏi không, cho nên trong tin tức truyền ra, chỉ có Diệp Quân Tước một mình sống sót.
Ở trong nước biển lạnh buốt, không ai có thể kiên trì quá lâu, dần theo thời gian trôi qua từng chút một, rất nhiều người đều lần lượt chìm xuống dưới. Diệp Quân Tước ra sức bơi đến bên Mục Đình Sâm: “Không ngờ chúng ta lại chết cùng nhau… Thật đáng chế nhiễu nhỉ.”
Mục Đình Sâm nhìn chằm chằm Diệp Quân Tước, khi đó anh cũng không biết trong đầu mình suy nghĩ cái gì, có lẽ là cảm thấy khi còn bé Diệp Quân Tước so với anh quá là đáng thương, đều là người Mục gia, lại không thể nhận đãi ngộ giống nhau, đây do Mục gia nợ Diệp Quân Tước, là nợ của cha anh…
Anh trả thay cha, anh cũng phải là người đàn ông vô tâm vô phế gì. Nếu như không phải do mẹ anh làm ra trận tai nạn kia, Triển Trì lúc nhỏ, mặc dù sống không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng chí ít cũng không trải qua thê thảm như vậy, nói là trả nợ thay cha, không bằng nói là chuộc tội thay mẹ đi.
Cuối cùng anh bắt lấy một tắm ván gỗ trôi nỗi duy nhất gần đáy, đẩy Diệp Quân Tước lên. Tắm ván gỗ cũng khó khăn lắm mới tiếp nhận được trọng lượng của một người, hai người bọn họ, một người phải chết.
Diệp Quân Tước nhìn Mục Đình Sâm dùng hết sức lực để đẩy mình lên ván gỗ, đang chìm xuống dưới, Diệp Quân Tước gấp gáp, bắt lấy anh: “Anh đi lên! Để tôi xuống!”
Mục Đình Sâm đầy tắm ván gỗ ra xa: “Đều là người đã có gia đình, anh chét hay tôi chết đều bi kịch như nhau, Mục gia không nợ anh cái gì, sống cho tốt, sống cho có dáng vẻ của một con người…”
Sóng biển che mắt cơ thể anh, cũng nuốt anh xuống.
Cuối cùng Diệp Quân Tước được cứu. Mục Đình Sâm cũng cho là mình cứ thế mà chết đi, nhưng anh lại sống tiếp được, lúc ý thức mơ hồ, anh có thể cảm giác mặc dù phổi khó chịu, nhưng có thể hít thở, mặc dù mỗi một lần hô hấp đều làm phổi có cảm giác đau nhói, dưới người đều là cát, tay có thể chạm vào chát. Anh đoán là mình được sóng đánh vào bờ biển, nhưng anh không cử động được, nước biển lạnh thấu xương tổn thương cơ thể anh rất nhiều. Rất nhanh, có ngư dân phát hiện ra anh, bên trong tiếng ồn ào, có thể mơ hồ nghe được những người kia đang nói tiếng khẩu âm địa phương là tiếng anh. Trong một đoạn thời gian rất dài, anh liên tục hôn mê, sốt cao không ngừng, nhà ngư dân rất nghèo, không thể đưa anh đến bệnh viện lớn, chỉ có thể dùng đủ loại biện pháp giúp anh giữ mạng. Sau đó tình hình chuyển tốt lên một chút, anh thừa lúc thanh tỉnh, lộ ra thân phận với ngư dân, cũng để lại phương thức liên lạc với Lâm quản gia để còn bàn giao ngư dân đưa anh đến bệnh viện, tiếp tục như vậy, anh không chết cũng phế.
Đến khi anh ở bệnh viện thong thả lấy lại sức, Lâm quản gia đã ở phòng bệnh,nhưng mà ngư dân đưa anh đến một bệnh viện đặc biệt nhỏ, Lâm quản gia lập tức chuyển anh đến bệnh viện tốt nhất nội thành, tình trạng cơ thể của anh không tốt, có khả năng cao là không giữ được tính mạng, cho nên yêu cầu Lâm quản gia giấu chuyện anh còn sống đi, để tránh cho Ôn Ngôn hi vọng, cuối cùng lại tuyệt vọng lần nữa.
Thời điểm anh ở bệnh viện chống đỡ cùng tử thần, là đọt tết xuân trong nước, ở nước ngoài không được nhìn pháo hoa náo nhiệt trong nước…
Tận đến gần đây, tình hình của anh ổn định lại, động tĩnh của Ôn Ngôn ở trong nước anh đều biết, chờ anh khỏi hoàn toàn, anh sẽ lập tức trở về, sẽ không bao giờ rời khỏi cô nữa. Nếu không phải nhờ lần chết sảy này, anh còn không biết Kỷ Thừa Hoằng lại là dạng người này, trong lòng anh, mặc dù Kỷ Thừa Hoằng ở nước ngoài đã lâu, nhưng quan hệ với anh, cũng như anh với Kính Thiếu Khanh vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn nhầm người.
Chờ anh về nước, sẽ từ từ thanh toán với Kỷ Thừa Hoằng!
Một tháng sau.
Mục Đình Sâm một người “đã chết”, đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của đám người. Một phóng viên nổi danh lấy danh nghĩa công ty độc nhất vô nhị đẩy đưa một cuộc phỏng vấn video, đối mặt ống kính, Mục Đình Sâm đáp lại tin tức ác ý kia: “Tin tức kia hoàn toàn không phải là sự thật, nhiều năm trước tai nạn trên không của Mục gia không liên quan gì tới tôi, phu nhân của tôi cũng không có lý do gì để trả thù tôi. Còn nữa, Diệp Quân Tước cũng không phải con riêng của Mục gia, tổng giám đốc Diệp thị là con riêng Mục gia, không cảm thấy rất hoang đường sao? Người muốn hãi hại tôi, là một người khác hoàn toàn, tôi nhất định sẽ truy cứu tới cùng. Cảm ơn phu nhân của tôi trong lúc tôi vắng mặt đã giúp tôi chống đỡ Mục thị, bây giờ, tôi, trở về rồi.”