Chương 316: Cái Này Cũng Là Ý Tưởng Của Tôi
Trên bàn ăn, Trần Mộng Dao chỉ vùi đầu vào ăn uống, trong tiệm quá bận rộn, bình thường cô và Ôn Ngôn hầu như không ăn cơm ngon, hiếm khi có thời gian tự nấu ăn, cuối cùng cũng có một bữa ăn tươm tất, ăn không được bao nhiêu cô đã no rồi, Ôn Ngôn và Kính Thiếu Khanh mới bắt đầu.
Thấy cô đặt đũa xuống, Kính Thiếu Khanh hơi ngạc nhiên: “Ăn không ngon sao? Trong bếp các cô gia vị không nhiều, tôi chỉ làm như thế này, không hợp khẩu vị lần sau tôi sẽ mua hết gia vị rồi làm lại.” Ôn Ngôn giải thích cho Trần Mộng Dao: “Cậu ấy không phải là cô gái nhỏ háu ăn trong quá khứ, đây là sức ăn hiện tại của cậu ấy, anh đừng ngạc nhiên.” Kính Thiếu Khanh không có thói quen chế nhạo Trần Mộng Dao như trước, trong lòng có chút khó chịu không thể giải thích được: “Tôi thấy tiệm của các cô có tổng cộng là bốn người, không mệt sao? Cần gì phải như vậy? Cuộc sống như vậy, là những gì các cô hướng tới? Dù ở Đế Đô tùy tiện làm nhà thiết kế, cũng đủ để nuôi sống bản thân, tại sao lại hành hạ bản thân như thế? Đừng nói cho tôi là vì cái ước mơ gì đấy, nếu bánh ngọt là ước mơ của các cô, thì các cô đã không học vẽ không đi theo con đường thiết kế rồi. Nếu thực sự mệt rồi, thì hãy quay về đi. ” Ôn Ngôn cười: “Mệt thì mệt, nhưng phong phú, tự do. Mỗi ngày mệt chỉ muốn ngủ một giấc, không có thời gian nghĩ chuyện khác, thật tốt. Quay trở về làm gì? Tôi không muốn làm nhà thiết kế, không muốn làm Mục phu nhân, cho nên tôi không đề cập đến chuyện ly hôn, vì tôi đã hứa với anh ấy sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, nếu một ngày nào đó anh ấy muốn tái hôn, bất cứ lúc nào tìm tôi ly hôn là được rồi. Kính Thiếu Khanh, nếu anh muốn trở thành thuyết kháh cho ai đó, thì anh không cần phải làm vậy.” Trần Mộng Dao thấy cuộc nói chuyện của hai người dần dần vượt quá phạm vi suy nghĩ của mình, cô không thể chen vào nói, cũng không hiểu ý bên trong lời nói, để tránh ngượng ngùng, cô lẳng lặng dọn bát đũa.
Kính Thiếu Khanh nhấp môi: “Đúng vậy, tôi thừa nhận, tôi đang giúp Đình Sâm thuyết phục cô, đây cũng là ý kiến của tôi. Các cô muốn tiếp tục ở lại đây mở cửa hàng cũng không việc gì, ít nhất mời thêm hai người được không?” Ôn Ngôn không tranh với anh chuyện này: “Sau khi mở lại tôi sẽ cân nhắc vấn đề tuyển người, ăn cơm đi.” Trần Mộng Dao còn chưa kịp cắt ngang chuyện thì đột nhiên nói: “Kính Thiếu Khanh, công ty tài chính mà anh và Mục Đình Sâm mở ở tòa nhà văn phòng đối diện cửa hàng của chúng tôi là như thế nào? Sao lại nghĩ tới nơi này thành lập công ty? Theo thuộc tính của Mục Đình Sâm, chẳng phải các thành phố lớn sẽ phát triển tốt hơn sao? ” Kính Thiếu Khanh nhìn Ôn Ngôn với vẻ mặt phức tạp, vừa ăn vừa nói: “Không phải vì các cô sao? Tìm một lý do thỉnh thoảng nhìn các cô, yên tâm đi, tôi cùng Đình Sâm không có nhiều thời gian nhàn rỗi mà mỗi giờ đều nhìn các cô đâu, các cô không cần phải cân nhắc việc thay đổi địa điểm.” Giọng điệu của anh xen lẫn vài lời phàn nàn một chút với Ôn Ngôn, anh chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào có thể nói với người đàn ông đã bên mình hơn mười năm nói quên thì quên, nói bỏ thì bỏ, dứt khoát thoải mái như thế.
Mục Đình Sâm không chịu nói sự thật, anh cũng không có cách, nhưng bây giò tất cả mọi người đang làm việc chăm chỉ, quan trọng nhất, Trần Mộng Dao đã sụt cân, không còn có thể ăn ba bát cơm, và má của cô cũng không còn tròn, mặc dù gầy đi nhìn đẹp ra, nhưng đó là mệt gây ra, thì ý nghĩa nó lại khác.
Ăn xong Kính Thiếu Khanh rời đi, anh ở một khách sạn gần đó, cũng không nói sẽ ở lại bao lâu.
Trần Mộng Dao sau đó mới nhận ra: “Tiểu Ngôn, mình cảm thấy được vừa rồi cậu với Kính Thiếu Khanh dường như có mùi thuốc súng, hai người nói gì mình cũng không hiểu, ruốt cuộc tình huống như thế nào thế?” Ôn Ngôn không cho là đúng: “Anh ấy cho rằng mình quá bạc tình, cảm thấy lúc mình rời khỏi Mục Đình Sâm quá dứt khoát, có lẽ anh ấy cảm thấy mình không thể sống ở bên ngoài cuối cùng sẽ quay trở lại, chỉ là không ngờ mình sẽ kiên trì, không có ý định quay đầu. Mình sẽ không rời khỏi đây để đến một nơi mới, mình đã quyết định rồi, dù cho bây giờ Mục Đình Sâm đang đứng trước mặt mình, mình cũng thản nhiên đối mặt. Chân chính chặt đứng quan hệ, không phải ẩn nắp cắt giấu là có thể biểu đạt ra ngoài” Trần Mộng Dao vẫn còn hơi mò mịt, cũng không tiếp tục nói sâu về vấn đề này nữa.
Buổi tối, hai người theo kế hoạch ban đầu đến quán bar, tiêu phí ở nơi nhỏ không khoa trương như Đề Đô, ăn chơi cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Bởi vì trong dịp năm mới, quán bar đang tổ chức một sự kiện, khi vào cửa mỗi người sẽ được phát một chiếc mặt nạ, còn hai thanh bạc, trong ngày Tết mọi người đều rất nhàn nhã, cho nên trong quán có rất nhiều người, đến nơi thì gần như không còn chỗ.
Lâu lắm không cảm thấy bầu không khí sôi nồi như vậy, Trần Mộng Dao lên sàn nhảy trước, nhảy múa và uống rượu là những cách của cô để cổ vũ tinh thần.
Ôn Ngôn nhìn bóng người dày đặc trên sàn nhảy mà da đầu tê dại, lặng lẽ ngồi nhìn Trần Mộng Dao chơi, cô không tham gia vào.
Đột nhiên, một người phụ nữ cao ráo và thời trang đeo mặt nạ hồ ly tiến đến phía cô: “Cùng nhau khiêu vũ nhé!” Ôn Ngôn nhận ra đây có thể là người phụ trách bầu không khí trong quán bar, dịu dàng từ chối: “Không cần, tôi ngồi một mình được rồi!” Người phụ nữ không quan tâm cô có đồng ý hay không, cô ta vươn tay và kéo cô lên sàn nhảy.