Chương 330: Tôi Không Có Nói Đùa
Kính Thiếu Khanh nhìn cô: “Cô lo lắng cái gì?”
Cô bị anh nhìn làm cho có chút không
được thoải mái: “Anh quản tôi! Quản nỗi sao?”
Khóe môi anh khẽ cong lên: “Ở trong này
đủ ấm rồi, cô đeo quàng khăn không thấy
nóng sao?”
Cô cởi chiếc khăn trên cổ xuống, khuôn
mặt nóng lên không thể giải thích được,
cô cảm thấy đầu mình có vấn đề rồi nên
mới đặc biệt quàng khăn anh tặng cô để
đến gặp anh…
“Chắc là cô sẽ không vì đến gặp tôi mà
đặc biệt đeo chiếc khăn tôi tặng đấy chứ?”
Cơ thể cô hơi cứng lại, Kính Thiếu Khanh
chết tiệt, không nói ra sẽ chết sao? Cô đã
cảm thấy đầu mình có vấn đề rồi, việc gì
anh còn muốn nói ra những lời kích động cô nữa?
Cô tức giận: “Hừ! Tôi ra ngoài thuận tay
vớ được một chiếc khăn! Loại địa phương
như quán bar này không thiếu đám em gái
xinh đẹp liễu yếu đào tơ cả đàn cả lũ đến
tiếp anh nhỉ, thật đúng là đi đến đâu anh
cũng không thay đổi được tật xấu ở nơi
đó! Con người anh thích hợp sống một
mình cả đời, về già ánh mắt trông mong
nhìn quý ông quý bà kết bạn khiêu vũ trên
hội trường, một mình cô đơn lẻ loi đáng
thương chết đi được!”
Kính Thiếu Khanh dừng một chút, đôi mắt
hơi híp lại: “Trước kia hình như có người
nào đó nói… Đúng rồi, tôi làm cho cô chia
tay, cô hỏi tôi cô chia tay rồi tôi và cô ở
bên nhau được không? Lúc đó tôi đồng ý,
bây giờ cô độc thân, có phải là nên thực
hiện lời hứa rồi không? Cô nói không sai,
tôi cân nhắc một chút, tôi cũng không
muốn về già chỉ có một mình cô đơn lẻ loi
đáng thương đến chết, ít nhất thì có một
người cùng tôi khiêu vũ ở trên hội trường
cũng không tệ.”
Khuôn mặt Trần Mộng Dao gần như thiêu
cháy sau khi nghe anh nói như vậy:
“Đừng có mà nói bậy nói bạ nữa! Tôi
không thèm khiêu vũ với anh, bà đây phải
làm một quý bà giàu có cao sang, ngồi ở
sân sau biệt thự nghìn đô ngắm nắng
chiều!”
Kính Thiếu Khanh nắm lấy tay cô, vẻ mặt
nghiêm túc nói: “Không cần biết cô muốn
khiêu vũ ở trên hội trường hay là ngồi ở
sân sau biệt thự nghìn đô ngắm nắng
chiều, tôi đều có thể thỏa mãn!”
Cô nhìn vào trong ánh mắt anh, biết rằng
anh không nói đùa. Cô mơ hồ cảm thấy
anh đã biết tất cả những gì mà cô gặp
phải sau khi bị bắt cóc, cô không thể tiếp
nhận, cố tình lộ ra vẻ mặt ngả ngớn, lẳng
lơ: “Làm gì mà đột nhiên lại phiến tình
như vậy? Đây không phải là phong cách
của Kính thiếu phong lưu anh.”
Anh không buông tay có ra, từng câu từng
chữ nói: “Tôi không nói đùa.”
Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của
anh, giọng điệu trở nên nặng nè: “Anh đã
sớm biết những gì tôi đã trải qua sau khi
bị bắt cóc rồi đúng không? Vậy thì tại sao
còn muốn coi những lời nói đùa lúc đầu
trở thành sự thật? Cái gì mà sau khi tôi
chia tay anh ở bên tôi, anh là đang
thương hại tôi đúng không?”
Nước mắt nhạt nhòa mơ hồ hiện lên trong
mắt cô khiến anh có chút bối rối và luống
cuống: “Khi nói ra câu đó tôi không coi đó
là một trò đùal Tôi không quan tâm quá
khứ cô đã trải qua những gì, điều đó
không quan trọng.”
Cô không tin rằng có người đàn ông thực
sự không để tâm đến loại chuyện đó,
cũng không tin rằng cô vẫn có quyền
được yêu sau tất cả những gì đã xảy ra:
“Rõ ràng anh là một người chưa kết hôn,
đã từng nói qua sẽ không kết hôn, vậy
anh như vậy tính là cái gì? Anh muốn tôi
giống Lisa là một công cụ để anh giải trí,
xua tan đi nỗi cô đơn sao? Đợi lúc anh
không cần nữa tôi phải đáng thương mà
rời đi sao? Nếu thật sự là như vậy, yên
tâm, tôi sẽ không tức giận đâu, có thể nếu
anh dỗ ngon dỗ ngọt tôi vài câu tôi còn
thật sự sẽ đồng ý đó.”
“Chúng ta đã quá quen thuộc nhau rồi,
dáng vẻ của anh cũng khá vừa miệng tôi,
dù sao tôi cũng không được sạch sẽ,
không được thanh cao cho lắm nữa, đều
đã là người trưởng thành, giải quyết nhu
cầu cho nhau cũng không có gì là đáng
xấu hổ cả, như vậy thì tôi ăn cơm chùa
càng tiện hơn…”
Sắc mặt Kính Thiếu Khanh theo lời cô nói
ra mà ngày càng trở nên khó coi: “Tôi
đang nói chuyện tình cảm với cô, cô lại
đang bàn chuyện giao dịch với tôi?”
Cô nhanh chóng đưa tay lên lau giọt nước
mắt đọng trên khóe mắt, bất giác nhìn
anh: “Tôi chỉ đang nói chuyện với anh
theo cách mà anh luôn thích đó thôi, giống
như Lisa đó, cô ta theo anh một khoảng
thời gian ngắn mà có thể lây được không
ít những thứ vật chất có giá trị, tôi chỉ
muốn ăn cơm mà thôi, không khó để chấp
nhận đúng không?”
Nói xong, cô không dám tiếp tục nhìn anh
nữa, rót một ly rượu rồi uống cạn, cảm
giác khó chịu từ cổ họng khiến nước mắt
cô rơi nhanh hơn, bàn tay lau nước mắt
không ngừng run rầy.
Kính Thiếu Khanh nghiến chặt răng, sắc
mặt trầm xuống: “So sánh thiệt hơn với
Lisa đúng không, đờ mò tôi cũng không
có sạch sẽ như vậy, chúng ta đừng ghét
bỏ lẫn nhau nữa được hay không? Huống
chỉ từ trước đến nay tôi chưa bao giờ ghét
bỏ em! Quá khứ đã qua níu kéo đề làm gì
nữa? Tôi không muốn em ngủ với tôi mà
là muốn em kết hôn với tôi! Em là người
phụ nữ duy nhất làm cho tôi muốn kết
hôn, em có hiểu không?”
Trần Mộng Dao theo bản năng cảm thấy
lo lắng, nếu cô thật sự đồng ý, cô dùng bộ
mặt nào để đối diện với Hạ Lam mẹ anh
đây? Ban đầu Hạ Lam nhìn thấy Triển Trì
cầu hôn cô trong trung tâm thương mại,
nếu biết cô không còn trong sạch nữa, cô
không thể tiến vào cửa lớn Kính gia, cô
không xứng!
Cô xách túi lên muốn chạy trốn, lần đầu
tiên cô rụt rè không dám đối mặt, trước đó
còn có thể chuyện trò vui vẻ với Kính
Thiếu Khanh là bởi vì ai cũng không đâm
thủng lớp giấy cửa sổ này, một khi chọc
thủng, cô không biết nên làm như thế nào
để tiếp tục ở chung với nhau, bây giờ cô
mới mơ hồ cảm giác được, ban đầu
không muốn nhanh như vậy liền kết hôn
với Triển Trì là bởi vì trong lòng đã có
người khác… Người khác này, chính là
Kính Thiếu Khanh! Cho nên cô không có
cảm giác như lúc đầu với Triển Trì.