Chương 670: Đối Tượng Bảo Vệ Quan Trọng.
Kính Thiếu Khanh mắp máy môi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, bây giờ anh mới biết Trần Mộng Dao nói mang thai không thanh tịnh nghĩa là gì…
Trần Mộng Dao cũng nghe thấy giọng Hạ Lam, thấy anh không thái độ gì, nhấc chân đá vào cạnh eo anh, ra hiệu anh tranh thủ thời gian mà biểu hiện thái độ, cô không muốn dọn đến biệt thự Kính gia, bị xem như heo chờ sinh vậy, cô sẽ béo đến thảm không nỡ nhìn, hơn nữa cô không muốn nghỉ việc, cô muốn tiếp tục đi làm mà!
Kính Thiếu Khanh lấy lại bình tĩnh, nói: “Mẹ, không cần đâu, con có thể chăm sóc tốt cho Dao Dao, con chỉ là thông báo cho mẹ một tiếng, mẹ giúp con thu xếp chuyện hôn sự một chút, con không có thời gian. Cô ấy muốn tiếp tục công việc, điểm này con nghe cô ấy, con và cô ấy mỗi ngày đều đến công ty, mỗi ngày đi làm cùng một chỗ, không có gì để lo lắng cả, yên tâm đi, hiện tại chúng con đang ở bên biệt thự Bạch Thủy Loan, ngày mai là về tới rồi, có thời gian sẽ qua thăm mẹ.”
Anh vừa mới dứt lời, điện thoại liền bị dập máy. Anh có chút bắt đắc dĩ: “Chắc mẹ anh sẽ tới đây ngay, anh đi dọn dẹp một chút, tránh bà ấy lại căn nhẳn.”
Trần Mộng Dao đột nhiên trở nên nhăn nhó: “Em cảm thấy có chút xấu hỗ… Lần này cả thế giới đều biết em mang thai, em không muốn được mẹ anh chăm đến nỗi mập lên cả trăm cân đâu.
Kính Thiếu Khanh cười sờ lên đầu của cô: “Được rồi, da mặt em dày như vậy, có cái gì mà xấu hỗ chứ? Không đến mức cả trăm cân, đến bảy mươi cân còn có thể nha, không sao, sinh xong lại giảm béo, anh cũng không chê em. Anh đi dọn dẹp chút, sau đó nấu cơm cho em, em muốn ăn gì không?”
Cô nghĩ nghĩ: “Bò bít tết? Bò lúc lắc? Dù sao em muốn ăn thịt bò, gần đây rất thèm thịt.”
Không lâu sau, Hạ Lam cùng với Kính Thành Húc và Giang Ling đều tới, Kính Thiếu Khanh đang bận rộn ở trong phòng bếp, vừa ra tới, đã nhìn thấy trong phòng khách nhiều thêm ba người, mà trên bàn trà đã bị các loại thực phẩm dinh dưỡng và nguyên liệu nấu ăn chát đầy. Anh có chút đau đầu: “Chỗ này con cái gì cũng không thiếu, mang nhiều như vậy tới làm cái gì? Tủ lạnh cũng không chứa hết được.”
Hạ Lam lườm anh một cái: “Đây đều là cho Dao Dao ăn, trong tủ lạnh không bỏ được thì ăn nhanh một chút là xong thôi.”
Giang Linh vui vẻ đến tay run rẫy: “Dao Dao, con mang thai bao lâu rồi? Sao không nói cho mẹ biết? Mẹ là mẹ ruột của con đó, con còn giấu mẹ!”
Trần Mộng Dao sờ lên bụng: “Hơn hai tháng rồi, con cảm thấy mang thai cũng không có gì, thân thể con rất tốt, trừ việc ăn nhiều hơn ra, cũng không có thay đổi gì lớn, mọi người đừng quan tâm nhiều như thế, tối muộn rồi còn phải chạy đến đây.”
Hạ Lam cũng không cho rằng như vậy: “Cái gì gọi là không cần quan tâm như thế? Mẹ đợi ngày này đã lâu rồi, lúc trước Thiếu Khanh không chịu, hiện tại rốt cục muốn đã được như nguyện, mẹ đương nhiên vui vẻ, bây giờ con là đối tượng bảo hộ quan trọng của cả nhà chúng ta, hay là tạm thời cách chức đi? Chờ sinh xong lại tiếp tục công việc, có được không?”
Trần Mộng Dao không thẻ trực tiếp từ chối, chỉ có thể xin giúp đỡ nhìn về phía Kính Thiếu Khanh, Kính Thiếu Khanh buộc tạp dề lên đứng tại cửa phòng bếp, đau đầu vuốt vuốt mi tâm: “Mẹ, cái này ở trong điện thoại con đã đã nói với mẹ rồi, Dao Dao muốn tiếp tục công việc, mẹ đồng ý em ấy đi, chính em ấy cảm thấy không mệt không có việc gì như vậy là được rồi, trong nhà dưỡng thai quá nhàm chán, em ấy không chịu ngồi yên, không chừng còn có thể nhàn rỗi mà sinh bệnh.”
Trần Mộng Dao vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng đúng, con không chịu ngồi yên, cho nên mọi người đừng để bụng nữa.”
Hạ Lam do dự một chút đồng ý: “Được rồi, các con đã kiên trì như vậy, mẹ cũng mặc kệ những thứ này, hiện tại khẩn yếu nhất chính là muốn cử hành hôn lễ trước khi bụng của con lớn lên, lúc đó mặc áo cưới vừa không đẹp vừa không tiện. Lễ giáo nên có chúng ta đều sẽ không bạc đãi con, Dao Dao, hôm nay mẹ con cũng ở nơi đây, chúng ta nên bàn chuyện này kĩ càng.”
Trần Mộng Dao vừa nghĩ tới những việc vụn vặt kia liền thấy đau đầu: “Mọi người thương lượng là được rồi, con cũng không hiểu gì, con đói rồi, con đi xem cơm làm đến đâu rồi, mọi người đã ăn chưa, nếu chưa lại ăn cùng nhau.”
Ánh mắt Hạ Lam oán trách nhìn Kính Thiếu Khanh: “Đã máy giờ rồi còn không có cơm? Hiện tại không thể so với trước kia, trong bụng Dao Dao còn có đứa nhỏ, về sau nấu cơm ăn sớm một chút, chúng ta đã ăn lâu rồi.”
Kính Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt, có chút hối hận đã nói cho Hạ Lam biết chuyện Trần Mộng Dao mang thai, hiện tại Trần Mộng Dao bị nâng ở trong lòng bàn tay, mà anh lại là một đứa để bị quở trách.
Vì để cho Trần Mộng Dao dễ ngủ, Hạ Lam và Kính Thành Húc còn có Giang Linh cũng không ở lại quá lâu, trước khi đi còn dặn dò một lượt đàng hoàng.
Chờ mọi người vừa đi, Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Thanh ăn ý thở phào một hơi, lập tức, Trần Mộng Dao nở nụ cười: “Ha ha, em đã bảo anh đừng nói sớm như vậy rồi mà, bây giờ biết tại sao em lại làm thế chưa?”
Kính Thiếu Khanh mím môi cười khẽ, cởi xuống tạp dề để ở một bên: “Em mau ăn đi, ăn xong sớm nghỉ ngơi một chút, sáng ngày mai anh dẫn em đến bệnh viện làm kiểm tra, kiểm tra xong anh sẽ về công ty. Mặc dù lúc nào em cũng có thẻ tiếp tục đến tổng công ty nhậm chức, nhưng anh vẫn muốn để em nghỉ ngơi thêm hai ngày, phòng thuê ở phía bên Nam Thành gì gì đó, anh sẽ bảo Amy làm giúp em, đồ vật của em thì đóng gói gửi vận chuyển đến đây. Xe thì… lần sau Amy đến hợp ở tổng công ty, bảo cô ấy lái qua cho em.”
Trần Mộng Dao triệt để cảm nhận tất cả mọi thứ đều không cần để tâm đến nữa, hạnh phúc từ đáy lòng tỏa ra: “Được, đều nghe theo sắp xếp của anh, người đàn ông của em thật có bản lĩnh, không cần em phải quan tâm cái gì, đợi em ăn xong rồi sẽ hôn hôn anh…”
Kính Thiếu Khanh ngoài miệng ghét bỏ, thân thể lại rất thành thật, sớm tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ cô, suy nghĩ sâu hơn tạm thời không dám có, nhưng thân mật nhẹ nhàng cùng nhau lại rất chờ mong.
Sáng sớm hôm sau, bởi vì Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao đối với việc mang thai đều không hiểu rõ lắm, không có kinh nghiệm gì, cho nên lúc kiểm tra gọi Ôn Ngôn cùng đến.
Làm một loạt kiểm tra xong, Kính Thiếu Khanh lén lén lút lút trò chuyện một mình với bác sĩ, Trần Mộng Dao rất là tò mò: “Anh nói gì với bác sĩ thế?”
Thần sắc anh quái đản: “Không có gì, liền tùy tiện hỏi vài về tình huống của em thôi… Anh đến công ty trước, em và Ôn Ngôn cùng đi chơi đi, cần thận, có việc gọi điện thoại cho anh.”
Trần Mộng Dao truy vấn ngọn nguồn không thành công, trong lòng ngứa ngáy cực kỳ, nhìn bóng lưng Kính Thiếu Khanh rời đi, cô nhỏ giọng nói thầm với Ôn Ngôn: “Anh ấy vừa nói gì với bác sĩ thế? Làm gì không nói cho mình? Có phải là còn nghỉ ngờ đứa nhỏ này không phải anh ấy? Mình tra rồi, nếu làm giám định tiền thân, cũng không có khả năng đúng một trăm phần trăm…”
Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử cười đến giọng điệu cũng mập mờ: “Mình đoán chừng là hỏi lúc nào có thể cùng phòng đó, anh ấy ngại nói trước mặt chúng ta. Anh ấy không phải phật như Mục Đình Sâm, cậu cũng hiểu mà…”
Trần Mộng Dao nửa tin nửa ngờ: “Thật hay giả? Lúc vừa mới làm kiểm tra mình cũng muốn hỏi, da mặt mỏng, không tiện mở miệng, không nghĩ tới anh ấy sẽ hỏi, ha ha… ngại quá đi… Anh ấy để cho mình nghỉ ngơi hai ngày, mình cũng không có việc gì mà làm, nếu không đi dạo phố đi? Hôm nay thời tiết không tệ, rất thích hợp để đi dạo phó nha…”