Chương 325: Bà Chủ
Giám đốc điều hành vội vàng vào văn phòng: “Cái
đó… Mục tổng, hiểu lầm giữa ngài và Lý Kha tôi đã
nghe cậu ta nói rồi, người không biết không có tội,
bây giờ biết rồi, cậu ta nhất định sẽ không làm bừa
như vậy. Lý Kha là vậy một nhân viên thực sự có
năng lực, Mục tông ngài xem…
Mục Đình Sâm ngồi trên ghế văn phòng thờ ø nhìn
báo cáo công ty, tia lãnh lẽo lúc nãy hoàn toàn thu
lại: “Tôi không nói sa thải cậu ta, giống như anh
nói, không biết không có tội, bây giờ tôi muốn tất
cả mọi người biết, Ôn Ngôn là vợ của tôi, cậu ta có
thể thích bánh ngọt của cô ấy, nhưng không thể
thích cô ấy, ngược lại…”
Vị giám đốc điều hành gật đầu nói: “Tôi biết, mọi
người đều hiểu rồi, Vậy thì… tại sao vợ ngài lại
mở tiệm đồ ngọt ở một nơi như vậy?”
Vấn đề của anh ta bị Mục Đình Sâm trừng cho trở
về: “Đây là việc anh nên biết sao? Mua cho tôi một
phần bánh ngọt và một tách cà phê Mỹ.”
Giám đốc điều hành lau mồ hôi trên trán: “Đến cửa
hàng của bà chủ mua hay sao ạ?”
Ánh mắt Mục Đình Sâm như nhìn người ngốc:
“Anh nghĩ sao?”
Giám đốc điều hành không dám ở lại nữa, lên
tiếng chào rồi chuồn đi mắt, Lý Kha còn đang lo
lắng không biết mình có bị mắt việc không, bước
lên phía trước hỏi: “Quản lý, Mục tổng có nói muốn
sa thải tôi không?”
Vị giám đốc điều hành lắc đầu: “Mục tổng không
nói vậy, người không biết thì không có tội, cậu sẽ
không bị đuổi việc, bây giờ tôi đến chỗ bà chủ gọi
phần bánh ngọt, đừng làm phiền tôi, mau trở lại
làm việc đi! Trước đây tôi nghe Mục tổng dễ tính
lắm, hôm nay nhìn thấy mới biết là giả, tôi toát mồ
hôi hột rồi!”
Người điều hành vội vã đến cửa hàng của Ôn
Ngôn, vóc dáng mũm mĩm và bụng bia trở thành
gánh nặng, anh ta không đợi được lâu: “Bà chủ…
cho tôi… cho tôi một bánh ngọt và một ly cà phê
Mỹ!”
Thu ngân mới trong cửa hàng là một bà mẹ trẻ tên
Lam Tương, đứa nhỏ mới ba tuổi đã đi học mẫu
giáo, bị giám đốc điều hành gọi như vậy có chút
ngượng ngùng: “Tôi không phài bà chủ, nơi này
không có bà chủ gì, người chủ là hai cô gái trẻ,
anh muốn bánh ngọt gì?”
Giám đốc điều hành thắc mắc, Mục Đình Sâm căn
bản không nói anh ta muốn ăn bánh ngọt nào, cái
này thì chỉ có Ôn Ngôn mới biết được: “Bà chủ của
các cô… Không phải, Ôn Ngôn, tôi đang tìm Ôn
Ngôn, cô ấy chắc chắn biết.”
Lam Tương vào phòng bếp gọi một tiếng, Ôn
Ngôn thò đầu ra ngoài: “Có chuyện gì vậy?”
Giám đốc điều hành suýt chút nữa chạy tới ôm
chân khóc: “Sếp của tôi, sếp của chúng tôi yêu cầu
tôi mua một phần bánh ngọt và một tách cà phê
Mỹ, nhưng ngài ấy không nói cho tôi biết ngài ấy
muốn bánh ngọt nào…”
Ôn Ngôn nhìn thẻ giám đốc trên ngực, kết hợp
bánh ngọt cùng cà phê kiểu Mỹ mà người bên kia
nói, cô đã đoán được là ai gọi món rồi: “Tôi đi làm
ngay, đợi tôi một lát nữa.”
Vì chính Mục Đình Sâm muốn ăn nên cô có thể
đoán anh muốn ăn gì, làm một trong những loại
bánh ngọt anh đánh giá cao nhất trong lần đầu gọi
cho cô, chờ khi làm xong, dặn dò với giám đốc
điều hành: “Đừng gọi tôi là bà chủ.”
Giám đốc điều hành có thể nhận ra giữa Ôn Ngôn
và Mục Đình Sâm có chuyện gì đó, nhưng cũng
đoán không được là chuyện gì, chỉ coi đó là vợ
chồng cãi nhau:”Vậy thì tôi về trước.”
Sau khi đợi Ôn Ngôn gật đầu, anh ta nhanh như
chớp ra ngoài, băng qua đường.
Khi Mục Đình Sâm nếm thử bánh ngọt của Ôn
Ngôn làm, anh thản nhiên nhận xét: “Trình độ có
thiếu một chút.”
Giám đốc điều hành khóc trong long, không dám
tiếp chuyện, may mà không phải ngày nào Mục
Đình Sâm cũng ở đây, chỉ muốn mau chóng đuổi
đi vị Phật lớn này đi, nếu không sớm muộn gì cũng
bị tra tấn đến điên.
Bồn giờ chiều, Lam Tương đi nhà trẻ đón con nên
cô đã về trước, điều này đã nói rõ trước với Ôn
Ngôn khi nhận việc, cô không thể có mặt ở cửa
hàng từ bốn đến sáu giờ chiều, vì con cái, mà tốn
mất hai giờ, đó là lý do tại sao Lam Tương làm
việc ở đây.
Trên đường đi, Lam Tương bị người chặn lại,
không phải ai khác, mà là Mục Đình Sâm!
Nhìn người đàn ông ngay thẳng và đẹp trai trước
mặt, mặc dù Lam Tương đã kết hôn và có con,
trong tiềm thức cô vẫn có chút khẩn trương: “Thưa
ngài, có chuyện gì vậy? Hình như ngài là… Mục
Đình Sâm… Mục tiên sinh phải không?”
Mục Đình Sâm lấy ra một tờ giấy được gấp gọn
gàng từ trong túi áo khoác trên ngực và nói: “Cái
này, gửi cho Ôn Ngôn.”
Lam Tương vội vàng cầm lấy nó bằng cả hai tay,
khi cô nhìn lên lần nữa thì Mục Đình Sâm đã xoay
người rời đỉ.
Trở lại cửa hàng, cô đưa thứ mà Mục Đình Sâm
đã đưa cho Ôn Ngôn: “Tiểu Ngôn, của em này.”
Ôn Ngôn cầm tờ giấy xem qua, cô giật mình hỏi:
“Là ai đưa vậy?”
Lam Tương chỉ về phía tòa nhà văn phòng đối
diện: “Hình như là Mục Đình Sâm, đây là cái gì
vậy? Sao anh ấy không đích thân đưa cho em?
Các em đã biết nhau từ lâu rồi phải không? Chị
biết anh ấy từ trước trên TV, chị không ngờ lại
được gặp một người thật, chị nói thật, trông anh ấy
khá đẹp trai.”
Trên giấy là những công thức và phương pháp
bánh ngọt bí mật. Những thứ mà Mục Đình Sâm
đưa đến chắc chắn là tốt, nhưng cô có chút do dự
khi sử dụng nó. Tất nhiên, cô muốn làm bánh ngọt
ngon hơn, nhưng không có lý do gì để chấp nhận
lòng tốt của anh.
Trần Mộng Dao đọc dòng chữ ở bên trên tờ giấy,
ho nhẹ: “Tiểu Ngôn, cần lí trí, chuyện này không
mâu thuẫn, không cần thì phí quá, chẳng phải lúc
nào cậu cũng muốn làm bánh ngọt ngon hơn sao?
Cậu cần nghĩ đến tương lai của chúng ta.”
Ôn Ngôn nhìn cậu ấy một cái: “Cậu như vậy thả
trên chiến trường chính là một tên hán gian(*).”
() Là từ khinh miệt dùng để chỉ những người Hán
phản bội lại dân tộc Hán hay Trung Quốc.