Chương 2: Căn Thâm Có Đề
Ôn Ngôn không dám phản kháng, cảnh
như thế này, ở trong quá khứ, đã sảy ra
vô số lân.
“Thiếu gia, nên ăn cơm rồi.” Tiếng của
Lâm quản gia ở ngoài cửa vang lên, điều
này đối với Ôn Ngôn thì đúng là tiếng của
trời!
Lâm quản gia bán mạng cho Mục gia mấy
chục năm, là nhìn Mục Đình Sâm lớn lên,
ông ở trước mặt Mục Đình Sâm, cũng có
chút phân lượng.
Tay của Mục Đình Sâm rời khỏi ngực Ôn
Ngôn, lười biếng lên tiếng: “Biết rồi.”
Ôn Ngôn mở cửa, rời đi giống như chạy
trốn vậy, trong đầu vẫn còn xoay quanh lời
nói của anh…
“Nửa tháng nữa, thì cô mười tám rồi?”
Câu nói này khiến trong lòng cô rất lâu
đều không thể bình tĩnh được, 18 tuổi có
nghĩa là gì? Cô rất rõ ràng.
Sau khi ăn xong Mục Đình Sâm đi ra
ngoài, Ôn Ngôn nhẹ nhàng thở ra, cô
chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường nhỏ
của phòng kho, cô đã ở đây 10 năm, Mục
gia, là ngôi “nhà” thứ hai trên ý nghĩa.
Buổi tối này, cô ngủ không được yên ổn
cho lắm, trong mơ cô hết lần này đến lần
khác hỏi cha: “Rốt cuộc thì đã sảy ra
chuyện gì? Những lời bọn họ nói đều là
sự thật sao?” Trả lời cô, chỉ có nụ cười và
bóng lưng của cha cô trước khi lên máy
bay.
Tai nạn máy bay đó, 17 người trên máy
bay tư nhân của Mục gia không một ai
sống sót, cha mẹ của Mục Đình Sâm cũng
ở trong đó.
Truyền thông trắng trợn đưa tin là cơ
trưởng thao tác không đúng dẫn đến tai
nạn, cũng có lời đồn là cơ trưởng trước
khi cất cánh đã vi phạm quy định uống
rượu.
Ôn Chí Viễn cha của Ôn Ngôn làm cơ
trưởng tư nhân của Mục gia, cho dù ông
cũng chết ở trong trận tai nạn máy bay ấy,
nhưng vẫn thành mục tiêu công kích của
mọi người.
Mơ đến cuối cùng, là Mục Đình Sâm
mang cô về nhà, tất cả mọi người đều
không hiểu anh tại sao lại thu nhận và
nuôi dưỡng con gái của tội nhân.
Cô tám tuổi, nắm tay của Mục Đình Sâm,
bị mang vào Mục gia. Khi đó, cô ngây thơ
nghĩ rằng, cô là cô nhi, anh cũng vậy, có
lẽ đây thật sự là thiện ý của anh.
Nhưng ở một khắc mà cánh cửa đóng lại,
tay của cô bị hất ra, anh từ trên cao nhìn
xuống phía cô, trong ánh mắt là sự lạnh
giá đến tột cùng: “Cha của cô chết rồi, tội
của ông ta, do cô đến chuộc.”
Anh 18 tuổi, sự hận thù bao phủ khắp
người anh gần như muốn nuốt trôi cô,
giây phút ấy, cô sâu sắc hiểu được, anh
đến để “đòi nọ”.
Một đêm ác mộng, lúc tỉnh dậy thì trời đã
sáng, Ôn Ngôn day day cái trán đã hơi
chút nóng lên, nhìn qua cửa số của phòng
kho thấy những bông hoa tuyết ở bên
ngoài đã bắt đầu rơi, cười nhẹ một cái:
“Tuyết rơi rồi à…”
“Ngôn Ngôn, mặc thêm vào, hôm nay
tuyết rơi, rát lạnh, đừng để cơ thể nhỏ bé
của con bị sốt đấy.”
Má Lưu vẫn như cũ quan tâm cô, 10 năm
này, không cần biết là mùa xuân hạ thu
hay là đông, chỉ cần cô vừa tỉnh dậy, thì
luôn sẽ dặn dò cô vài câu.
Cô đáp lại một tiếng, mặc vào chiếc áo
khoác mùa đông duy nhất, lúc đi ra, má
Lưu nhìn thấy cô, không nhịn được mũi có
chút chua sót: “Ngôn Ngôn… con xin thiếu
gia một ít tiền đi, mua thêm máy bộ quần
áo mùa đông, bộ quần áo này của con
cũng đã mặc mấy năm rồi, con gái tuổi
này là lúc cần phải tiêu tiền, con nhìn xem cøn…
Ôn Ngôn cố chấp lắc đầu, hứng lấy gió
tuyết trèo lên chiếc xe đạp sắp long ra
đấy.
Mục Đình Sâm không cho phép bất cứ
người nào bồ thí bất kỳ vật gì cho cô, bao
gồm tiền tài. Muốn bố thí, cũng chỉ có thể
là anh cho.
Bắt đầu từ năm 8 tuổi, cô muốn cái gì, thì
luôn sẽ phải dùng hết mọi cách để lấy
lòng anh, anh không cho phép cô gọi anh
là anh trai, vậy nên cô luôn gọi anh là Mục
Đình Sâm, Mục Đình Sâm… Đến mức về
sau, đã ngắm sâu vào trong lòng.
Sau lưng truyền đến tiếng còi ô tô, cô cố
gắng hết sức đi vào bên vệ đường, lúc
một chiếc màu đen Rolls-Royce lướt qua
bên trái của cô, nhìn xuyên qua chiếc cửa
số đang mở một nửa của xe, cô đối mặt
với ánh mắt của Mục Đình Sâm, sau khi
ánh mắt nhẹ nhàng nhìn nhau, chiếc xe
dần dần đi xa.
Đột nhiên, xe dừng lại ở phía trước, cô
cũng vô thức dừng lại, một chân chống ở
dưới đất, hai tay chống lấy xe, yên lặng
chờ đợi.