Chương 462: Cái Này Tịch Thu
Ôn Ngôn nào có sợ Lâm Táp lợi dụng lúc người ta
gặp khó khắn, mà là sợ bọn họ say rượu làm loạn có
được không?
Nhưng mà nhìn dánh vẻ của An Nhã như là thật sự
không có việc gì, cô cũng nhẹ nhàng thở ra: “Cái đó,
thu dọn một chút rồi đến bệnh viện đi. Tang lễ của ông
cụ, phải xử lý nhanh mọt chút. Tro cốt của ông cụ là
cô mang về sao?”
Anh Nhã ôm đầu gối rằm mặc trong chốc lát, đưa ra
qiuyết định: “Không, ông nói, ông ấy muốn đem tro cốt
của mình hoà vào trong biển rộng. Đây chính là tâm
nguyện cuối cùng của ông, tôi muốn thay ông ấy hoàn
thành. Sau này chỉ còn một mình tôi trên cõi đời, nghĩ
cũng cảm thấy thật chua xót. Trước đây cho dù khổ
cũng không phải chỉ có một người. Bây giờ, tôi không
có chút nhẹ nhõm nào, ngược lại là sự đau khổ, thật
sự giống như không có chút hy vọng nào vậy, Tiểu
Ngôn tôi thật sự khó chịu.”
Loại đau khổ này cô có thể hiểu được, vì cô cũng đã
từng trải qua: “Không sao cả, sẽ ổn thôi. Tin tôi, bất kể
là chuyện đau thương gì, theo thời gian rồi cũng sẽ
vơi đi. Thời gian chính là vị thuốc tốt nhát, tôi cũng đã
từng trải qua rồi. Rửa mặt một chút rồi lên đường thôi.”
An Nhã miễn cưỡng nở một nụ cười, đứng dậy đi vào
phòng rửa mặt. Đột nhiên, cô chạy ra ,hỏi nhà tắm với
miệng còn đầy bọtkem đánh răng: “Xong rồi! Tôi quên
mắt Tiểu Táp dạ dày không ổn, tôi còn lôi anh ấy đi
theo uống rượu! Tối hôm qua chắc chắn là dạ dày rất
khó chịu. Tôi thật sự, thật sự là ngu chết!”
Ôn Ngôn tất nhiên là tin An Nhã là quên thật, không
phải cố ý, cho nên cũng không nói chuyện Lâm Táp bị
đau bụng cho cô ấy nghe: “Anh ấy rất tốt, lúc tôi đi còn
thấy tinh thần phần chắn, yên tâm, không có bị đau dạ
dày, tốt xấu gì cũng là một người đàn ông cáo mét
tám, không đến mức mà bị mấy chén rượu quật ngã đâu.
An Nhã tin là thật, thở dài nhẹ nhõm, đồng thời cũng
muốt một miệng bọt kem đánh răng, sắc mặt lập tức
thay đổi, nôn khan máy tiếng sau đó chạy nhanh vào
phòng tắm: “Hương vị của bọt kem đánh răng thật
buôn nôn.”
Lam Tương dẫn theo con nhỏ nên không ở Đế Đô
được lâu, đã rời đi trước.
Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao giúp An Nhã xử lý hậu sự
xong xuôi, ba người ngồi trên chiếc thuyền nhỏ phiêu
phiêu trên mặt biển, không thể nói ra tâm tình lúc này
là như thế nào.
Tro cốt ông cụ đã chìm vào trong biển, An Nhã ngắng
đầu nhìn bầu trời, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại:
“Con người nhỏ bé, thiên nhiên rộng lớn, bất kể là
thiếu đi ai, cũng vẫn cứ như vậy, trên cõi đời này, chỉ
còn sự tưởng niệm của tôi đối với ông, nếu có một
ngày tôi cũng chết đi, thì chẳng còn lại cái gì nữa rồi.”
Trần Mộng Dao không biết từ đâu móc ra một hộp
thuốc lá giành cho nữ, lấy ra một điều ngậm trong
miệng: “Mọi người có muốn một điều không? Không
biết tại sao, trong lúc này lại muốn hút một điều, tôi
cảm thấy đàn ông thích thuốc lá cũng có nguyên nhân
cả, khói, so với đàn bà còn nghiện hơn nhiều.”
Bây giờ, các cô đang phiêu diêu trên mặt biển, rời xa
đất liền, giống như đã không còn bát cứ thứ gì quản
thúc nữa, cũng chả có ai cảm thấy như vậy là không
được, nhẹ nhàng đưa tay lấy một điều, An Nhã cũng
nhận lấy. Ba người lần đầu tiên hút, hơi thứ nhất cũng
bị sặc khói mà ho khan máy tiếng, lần thứ hai, thứ ba
đã tốt hơn nhiều. Các cô nhìn nhau cười một tiếng,
giống như là máy đứa trẻ cùng nhau lén lút là chuyện
xấu, rời xa thế giới người trưởng thành phức tạp.
Sau khi lên đến bờ, tất cả vẫn phải trở về với hiện
thực, thứ làm cho An Nhã không thể quên là, trong lễ
đính hôn của Trần Mộng Dao, ông lại bị người ta
đánh. Cô cảm thấy là do bản thân nhất thời sơ sót,
mới để cho ông trong lúc sắp rời xa cõi đời này mà
còn phải gặp chuyện như vậy. Mỗi lần nhớ tới, nước
mắt cô đều nhịn không được mà rơi xuống, cô không
thể nào tha thứ cho người đàn bà gọi là Tiểu Kỳ kia.
Ôn Ngôn quyết định đem An Nhã về Mục trạch ở tạm,
đến lúc đó thì cùng nhau rời đi, lúc này mà để một
mình An Nhã ở khách sạn, cô không an tâm. Trần
Mộng Dao nhàn rỗi không có chuyện gì nên cùng hai
cô trở về Mục trạch. Điều cô không ngờ tới chính là,
hôm nay là cuối tuần, Mục Đình Sâm và Kính Thiếu
Khanh không đến công ty, mà vừa hay, Kính Thiếu
Khanh lại ở Mục trạch.
Thấy Trần Mộng Dao, Kính Thiếu Khanh theo bản
năng đi đến ôm: “Dao Dao, em cũng đến sao? Xong
chuyện rồi à?” Vừa dút lời, anh lại thay đổi sắc mặt,
xích lại gần trên người Trần Mộng Dao hít hà: “Em hút thuốc lá?”
Trần Mộng Dao chột dạ, giây tiếp theo An Nhã và Ôn
Ngôn cũng chột dạ cúi thấp đầu.
Thấy ba người các cô cùng một biểu hiện, Mục Đình
Sâm thay đổi sắc mặt: “Tốt nhát là đừng động đến thứ
kia, không tốt cho sức khoẻ.”
Trần Mộng cười ha ha: “Không có, chúng em chỉ là lúc
đang dạo ở bên ngoài thì bên cạnh có người hút
thuốc, mùi khói thuốc ám lên người bọn em, chúng em
không hút, thật đấy!”
Kính Thiếu Khanh là bóp mũi cô một cái: “Em lấy cái
gì thề? Xem anh là đồ đần sao? Hút chính là hút, sau
này không cho phép động đến nữa, anh sẽ tức giận.”
Nói rồi còn rút hộp thuốc lá từ trong túi cô ra: “Cái này,
tịch thu.”
Trần Mộng Dao tứ đến nhiến răng: “Chính bản thân
anh cả ngày cứ hút hết hộp này đến hộp khác, còn
dám quản em, biết cái gì là bản thân làm còn muốn đi
cắm người khác không? Tên khốn khiếp.”
Ôn Ngôn đồng ý với lời của Trần Mộng Dao, nhìn về
phía Mục Đình Sâm, con ngươi Mục Đình Sâm hơi
nheo lại: “Có ý gì? Em cũng cảm thấy anh quản quá
rộng sao? Được, anh cail”
Kính Thiếu Khanh kiên trì nói: “Anh cũng cai, cứ như
vậy đi. Các em nghỉ ngơi một lát, anh và Đình Sâm
bàn chút chuyện.”
Ôn Ngôn dẫn An Nhã và Trần Mộng Dao lên lầu, bảo
má Lưu giọng một phòng dành cho khách, má Lưu
cầm một bộ chăn nệm mới đến, vừa đi vừa nói chuyệ
với Ôn Ngôn: “Ngôn Ngôn, con và thiếu gia quan hệ
mới hoà hoãn một chút, không phải không nên đi sao?”