Chương 391: Cô Sẽ Hồi Hận
Mục Đình Sâm không nói chuyện, đi về phía công viên
nước, Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, đi thong thả theo
sau. Tình cờ nhìn Mục Đình Sâm, dù chỉ là hình bóng,
cũng có thể nhìn ra hình thể của anh thật là đẹp, dáng
người cân đối, săn chắc, nước da trắng noãn, đôi
chân dài không thể che được thực sự… rất hấp dẫn…
Không biết là có nhận ra ánh mắt của cô hay không,
Mục Đình Sâm đi chậm lại, quay đầu nhìn cô: “Em đi
nhanh lên.”
Cô bối rối mở to ánh mắt lúng túng: “Biết rồi…”
Hôm nay trời vẫn nắng gắt, như là có thể nướng cháy
người. Đi dưới ô trên bãi cát, Trần Mộng Dao lấy kem
chống nắng ra ném cho Kính Thiếu Khanh, rồi nằm
xuống ghế trên bãi cát: “Thoa giúp em, thoa đều một
chút, rám nắng nhìn sẽ không đẹp.”
Kính Thiếu Khanh là người nhẫn nhịn chịu khó, bôi rất
cần thận. Trần Mộng Dao thấy Ôn Ngôn đứng không
động dậy, thúc giục nói: “Cậu mau để Mục Đình Sâm
thoa giúp cậu, thoa xong rồi hai đứa mình xuống dưới
nước chơi, cậu để rám nắng, thì một mùa đông da
cũng không trở về được, sẽ lột da, rất kinh khủng!”
Da đầu Ôn Ngôn tê dại, đây không phải là lần đầu tiên
muốn đánh Trần Mộng Dao, cô gái này không giữ
được cửa miệng, cũng không phải không biết quan hệ
của cô và Mục Đình Sâm đang căng thẳng, có ý đúng
không?
Thời điểm cô đang ngượng ngùng, Mục Đình Sâm
mặt không thay đổi đưa kem chống nắng qua nói: “Em
nằm xuống đi.”
Người khác đều không có nói gì, cô hình như cũng
không có lý do gì để nói lại, bôi kem chống nắng hình
như cũng không sao… Cô nói cảm ơn, sau đó nằm
xuống chiếc ghế bên bờ biển bên cạnh: “Anh giúp tôi
thoa phía sau thì được rồi, phía trước tôi tự làm.”
Mục Đình Sâm nói một tiếng ‘ừm, ánh mắt của anh
rơi vào làn da trắng noãn của cô, nếu không nhằm,
trên người cô có rất ít nốt ruồi, không có vết bớt, chỉ
có vết sẹo của nhát dao trước đây khi cô che cho
anh… làn da đẹp như vậy rám nắng rồi thì thực sự
đáng tiếc.
Anh bôi còn cẩn thận hơn Kính Thiếu Khanh, giữa
ngón tay có chút chạm nhẹ, cảm xúc của anh có chút
mềm mại, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề. May mà
anh bôi rất nhanh, bỏ kem chống nắng xuống, anh
trực tiếp đi xuống hồ nước trước, trực tiếp đi vào vùng
nước sâu, kỹ năng bơi của anh rất tốt, là do hồi nhỏ
anh chuyên đi bơi.
Ôn Ngôn có chút không rõ, không biết anh vì sao đột
nhiên bỏ đi, sau khi thoa xong đi cũng nên nói một
tiếng chứ? Người này vẫn lạnh lùng như ngày nào.
Trần Mộng Dao đang ở một bên bôi kem chống nắng
xong, cũng xuống nước, Ôn Ngôn liếc nhìn Kính Thiếu
Khanh, kỳ quái nói: “Anh không thoa một chút sao?”
Kính Thiếu Khanh da đầu râm ran một hồi: “Không…
không… các cô…”
Anh đang chột dạ, bởi vì hiện tại Trần Mộng Dao đang
đứng bên cạnh anh, cũng như là đứng về phía Mục
Đình Sâm, đều hy vọng Ôn Ngôn có thể hồi tâm
chuyển ý, thấy thế nào đi nữa cũng giống như là anh
bắt cóc khuê mật của người khác, đương nhiên anh
chột dạ.
Ôn Ngôn nhìn dòng nước lấp lánh trong bể cười nói:
“Nếu như anh dám lôi kéo Dao Dao cùng nhau giở trò
xấu, tôi sẽ nhớ thù.”
Trong lòng Kính Thiếu Khanh kêu khổ không kịp: “Tôi
không có… Tôi nào dám? Nhưng thành thật mà nói,
Đình Sâm không xấu như cô nghĩ, trên thế giới này
ngoài mẹ cô ra, thì cậu ấy là người thân thiết nhất của
cô rồi, nếu cô buông bỏ như thế, vậy chỉ có thể nói, cô
quá tuyệt tình rồi, nếu sau này cô phát hiện mọi việc
không như mình nghĩ, cô sẽ hồi hận. ”
Từ lời nói của anh, Ôn Ngôn nghe ra có gì đó khác
thường: “Ý gì? Không giống tôi nghĩ như vậy? Đó có ý
gì?”
Kính Thiếu Khanh đã hứa với Mục Đình Sâm sẽ
không nói ra, đương nhiên sẽ kín tiếng: “Có thể một
ngày nào đó cô sẽ biết, nhưng chắc chắn không phải
từ miệng tôi, cô muốn biết rõ ràng, có thể trực tiếp đi
hỏi Đình Sâm, nói hay không nói cậu ấy mới là người
có thể quyết định. Nhất định không ít lần cô muốn rời
khỏi cậu ấy, nếu trong lòng thực sự quyết định như
vậy, vậy tất cả mọi chuyện là như thế nào, có còn
quan trọng không? Nếu như cô đi hỏi, liền đại biểu
cho cô muốn biết rõ, cũng muốn tiêu tán hiềm khích
lúc trước với cậu ấy.”
Ôn Ngôn không nói chuyện, Kính Thiếu Khanh biết, cô
sẽ không hỏi.
Dù sao nhìn qua, vụ tai nạn máy bay đó, cũng không
có gì là không quên được.
Vì không biết bơi, Ôn Ngôn không xuống nước sâu, cô
chỉ có thể ở nơi mực nước vừa đến ngực. Vào mùa và
thời tiết này, số lượng người ở công viên nước không
kém gì trung tâm mua sắm, khắp nơi đều có những cô
gái trẻ xinh đẹp mặc bikini, đến nỗi ánh mắt của Kính
Thiếu Khanh không dám nhìn, trên mặt đã bị trầy
xước, anh không muốn hủy hoại dung nhan nữa.
Trần Mộng Dao muốn đến khu vực nước sâu chơi, bởi
vì dự án giải trí có sóng nước, là mấy con sóng nước
cao mấy mét liên tiếp nhau, rất náo nhiệt, đương
nhiên cô sẽ không để Ôn Ngôn ở trong nước cạn một
mình, không nói lời nào kéo Ôn Ngôn vốn không bơi
giỏi vào vùng nước sâu.
Ôn Ngôn quá hoảng sợ, cảm giác chân không chạm
phía dưới thật sự khiến cô hoảng sợ, cô chỉ có thể
nắm chặt tay Trần Mộng Dao, sau đó giữ thăng bằng
cho cơ thể nồi.
Xung quanh có rất nhiều người, Mục Đình Sâm không
biết đã đi đâu, đột nhiên, con sóng lớn ập ra từ cánh
cửa ngăn nước, Trần Mộng Dao nhắc nhở: “Nín thở,
cần thận bị sặc nước!”
Ôn Ngôn chưa kịp phản ứng đã bị sóng đánh đến,
đương nhiên sặc nước, mũi đỏ bừng vì ho, suýt chút
nữa bị cuốn trôi. Cô lau những giọt nước trên mặt:
“Mình không được rồi, hay là mình lên bờ đây, mình
không biết bơi, mình sợ…”